TIẾNG DÂN
Loạn Covid và phát biểu mê sảng của lãnh đạo CSVN, báo hiệu điều
gì?
Jackhammer Nguyễn Chủ
tịch thành Hồ, ông
Nguyễn Thành Phong kêu gọi, rằng mỗi người dân thành phố này hãy
là một chiến sĩ! Quái lạ, chiến sĩ đánh nhau với ai? Chiến hạm Trung
Quốc vào tới… cảng Nhà Rồng? À
không, ông chủ tịch kêu gọi chống dịch Covid-19. May mà ông chưa tuyên
bố … nắm lấy thắt lưng con virus mà đánh!
Nhưng virus lại thoắt ẩn, thoắt hiện còn hơn cả những du kích quân Cộng
sản thế hệ tiền bối của ông Phong nữa, làm sao mà đánh đây?
Trong chiến cuộc Việt Nam, các du kích quân có hai thứ rất lợi hại để
chiến thắng, đó là vũ khí tối tân của Nga Xô, và chiến thuật tuyên
truyền rất hữu hiệu. Trong thời bình, Đảng và Nhà nước (cộng sản) của
ông Phong, cùng các đồng chí của ông vẫn còn hai thứ vũ khí đó để đàn áp
bọn “phản động”, bọn “diễn biến hòa bình”, bọn “cách mạng màu”… Nào
là dùi cui, nào là máy phá sóng điện thoại, các đội công an cơ động
trang bị tận răng. Rồi biệt đội “dư luận viên” Lực lượng 47 (cảm hứng từ
khẩu AK47 lừng danh của du kích cộng sản), tác chiến, tấn công mạng…
Nhưng hai thứ bửu bối đó đều thúc thủ trước con virus Covid-19 bé xíu,
vào ra trại giam, bệnh viện như chỗ không người, từng tấn công cả một ủy
viên trung ương (có thể là nhiều hơn một). Có
thể hiểu rằng, ông Phong, cũng như nhiều đồng chí, đồng mộng, đồng phe
với ông, vẫn còn tâm lý chiến tranh cách mạng, như tôi từng nêu ra trong
bài viết gần đây “Cái nắm đấm đẫm lệ và
chủ nghĩa tư bản Vượng Vin”. Chúng ta hiểu rằng, ông Phong bảo
các công dân thành Hồ hãy tuân theo chỉ dẫn chống dịch, hãy có kỹ luật,
hãy tích trữ lương thực chờ giới nghiêm,… nói chung, như một chiến sĩ,
theo cái nghĩa đen của nó, chứ không phải súng đạn, người giết người như
nghĩa bóng, ẩn dụ. Nhưng đoạn phát biểu sau
đây của đương kim thủ tướng Phạm Minh Chính thì phải hiểu ra làm sao?
Hãy xem đoạn dẫn sau đây trên
báo Chính phủ: “Ngoài
các phương châm phòng chống dịch đã có, Thủ tướng đề nghị nghiên cứu, bổ
sung phương châm kết hợp hài hòa, hợp lý, hiệu quả giữa truyền thống và
hiện đại, giữa phân tán và tập trung. Thủ tướng lấy một số ví dụ như kết
hợp tây y và đông y trong điều trị bệnh; kế thừa truyền thống của cha
ông ta trong đánh giặc là vừa kết hợp chiến tranh hiện đại với bộ đội
chủ lực và chiến tranh du kích, chiến tranh nhân dân. Tinh thần là kết
hợp sức mạnh tổng lực để kiểm soát, ngăn chặn, đẩy lùi dịch bệnh.” Hãy
đặt câu hỏi cho vài “ý tưởng” của ngài thủ tướng xem sao. –
Truyền thống và hiện đại: Ý thủ tướng nói là kết hợp thuốc đông y và
vaccine? Đọc lại lịch sử Việt Nam, thì có những ghi chép về dịch bệnh,
nhưng không thấy thuốc men gì cả, sau khi dịch giết chết một số đông cư
dân, số còn lại miễn nhiễm thì dịch hết. Đó là ngày xưa, dân cư thưa
thớt, phải đi xe thổ mộ cả ngày từ Bình Điền vào quận Nhất, nay virus đi
theo xe gắn máy, máy bay,… thì làm sao mà kết hợp? –
Phân tán và tập trung: Ý ông Chính nói là tập trung những người bị bệnh
lại và phân tán những người không bị bệnh ra? – Bộ
đội chủ lực và du kích: Ý ông thủ tướng, vaccine là bộ đội chủ lực; còn
xét nghiệm là du kích? Hay ông nói bác sĩ y tá điều trị bệnh nhân là chủ
lực, còn 300 em học sinh Hải Dương “đường mòn Hồ Chí Minh trên không” là
du kích? Quả
là không thể dùng một loại logic ngôn ngữ bình thường nào để có thể hiểu
cao kiến của thủ tướng, vốn xuất thân từ một viên công an từ Thanh Hóa. Chỉ
có thể hiểu là, lại một lần nữa, ông Phạm Minh Chính lại chơi trò ghép
từ như các đồng chí của ông, từ đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng cho tới ông
bí thư xã. Đó là một loại từ điển, một loại cẩm nang từ ngữ cách mạng vô
sản, chiến tranh cách mạng,… mà khi cần thì các ông ghép lại với nhau,
thành một thứ diễn văn trị bá bệnh cho “công tác tuyên truyền”, từ
“chống diễn biến hòa bình”, cho đến chống lạm phát; từ chống tham nhũng,
cho đến công nghiệp hóa quốc gia. Nay
lại đến chống dịch Covid-19. Nhưng dịch Covid-19 không phải là một cuộc
chiến với đối thủ cụ thể mà tấn công, du kích hay tổng lực, nó cũng
không phải kiểu vô thưởng vô phạt như bầu cử Quốc hội cho vui, có cũng
được mà không có cũng chẳng sao. Dịch Covid là chết người, là hết
sạch giường nằm và máy thở trong bệnh viện, là hàng nấm mồ tập thể không
kịp đào! Thế
cho nên, bên cạnh các phát biểu đầy tính “nâng quan điểm giai cấp đấu
tranh cách mạng” của các ông Nguyễn Thành Phong, Phạm Minh Chính,… là
tình trạng thực tế rất bi đát của dịch bệnh, có thể kể ra vài sự việc
tiêu biểu như sau: –
Xếp hàng chích ngừa và xét nghiệm chật như nêm. Thuốc chưa kịp có hiệu
quả thì virus hẳn đã bùng phát trong đám đông. –
Cấp giấy chứng nhận xét nghiệm như một loại căn cước đi xin việc, một
loại giấy thông hành đi lại lúc giới nghiêm. Nhà cầm quyền không hiểu là
người có xét nghiệm âm tính có thể nhiễm virus sau đó vài giây. Việc
rối loạn vì dịch Covid-19 ở thành Hồ và Việt Nam hiện nay gợi nhớ hình
ảnh Đông Âu cộng sản sụp đổ, vì nhà cầm quyền không biết phải làm gì
trước sự tan rã mà họ không hiểu. Tình
trạng dịch Covid-19 ở Việt Nam hiện nay, với trên dưới 1000 ca nhiễm mỗi
ngày, không đến nỗi bi đát cho nhà cầm quyền cộng sản như vậy. Lệnh giới
nghiêm và phong tỏa sẽ giúp kéo dài thời gian, chờ đợi vaccine tới, dù
muộn, mà trớ trêu lại là các loại vaccine đến từ những nhà nước tư bản.
Và cũng chẳng có một tổ chức nào khả dĩ có thể nắm lấy cái khoảng trống
quyền lực, nếu nhà nước này sụp đổ.
Nhưng cơn hoảng loạn vì dịch Covid-19 ở thành Hồ, gây ra bởi nhóm cán bộ
điều hành quốc gia thiếu kiến thức, thừa mệnh lệnh tuyên truyền chính
trị, báo hiệu xã hội Việt Nam cộng sản có thể bị tan rã, hoặc sẽ trở
thành một kiểu nhà nước thất bại (Failed State). Vì căn bản của xã hội
cộng sản, hệ thống cộng sản là một hệ thống loại trừ (exclusive) đưa đến
đỉnh quyền lực những người không có khả năng, chỉ biết hoạt động trong
một cái khuôn có sẵn của công thức toàn trị, không đối phó được với
những diễn biến của tự nhiên, của xã hội, đòi hỏi phải có kiến thức và
tạo cơ hội cho mọi công dân (inclusive) cùng nhau quản trị quốc gia.
|