"Người xưa cảnh tỉnh -
Thói hư tật xấu của người Việt
trong con mắt các nhà trí thức nửa đầu thế kỷ XX "
Vương Trí Nhàn & Trần Văn Chánh
***
TỰA
Trần Văn Chánh
Tôi được
biết đến tên tuổi nhà văn Vương Trí Nhàn từ khá lâu nhưng chủ yếu thông
qua đọc sách báo, c̣n sự quen biết tiếp xúc th́ chỉ mới vài năm trở lại
đây khi có dịp gặp trao đổi với nhau về một số vấn đề văn hóa – lịch sử
mà cả hai đang cùng quan tâm. Quan điểm thống nhất chung của chúng tôi
(và có lẽ không chỉ riêng chúng tôi) là cùng cho rằng nước Việt Nam và
dân tộc Việt hiện nay đang cần phải tích cực phát huy ưu điểm khắc phục
khuyết điểm để cầu sự tiến bộ, mà phần khuyết điểm, hay nói khác đi,
những thói hư tật xấu trong xă hội, phải được nhận thức đầy đủ và một
cách công khai thẳng thắn trên cơ sở trước hết truy t́m nguyên nhân của
chúng, không chỉ dựa trên nền tảng kinh tế-chính trị hiện tại mà c̣n
phải truy nguyên vào nguồn cội văn hóa của dân tộc trong suốt quá tŕnh
phát triển lâu dài của lịch sử.
Cùng
trong tinh thần đó, một số người (chưa nhiều) trong giới trí thức Việt
Nam hiện nay đă bắt đầu chú ư đặt lại vấn đề đổi mới đất nước nhằm thoát
khỏi cảnh nghèo nàn lạc hậu theo hướng tiếp cận cội nguồn văn hóa, lịch
sử vốn là nguyên nhân gây nên những thói hư tật xấu như là căn tính của
người Việt để t́m cách sửa chữa từ căn bản, thay v́ cứ tiếp tục công
kích vào những hiện tượng tiêu cực xă hội lẻ tẻ cứ ngày một phát sinh,
gia tăng, kéo dài, và hầu như vô phương cứu chữa.
Theo Vương Trí Nhàn,
“Thông
thường th́ gọi là thói hư tật xấu của người Việt
Nam, nhưng thực ra nó là tŕnh độ sống, tŕnh độ
làm người của người Việt Nam…
Điều quan trọng bây giờ là tự nhận thức ḿnh xem anh là người thế nào,
anh là ai. Tất cả tương lai của dân tộc nằm trong hành động này… Một
trong những thói xấu của người Việt
Nam
là rất sợ nói đến thói xấu… Cả xă hội đóng băng trong sự tự khen thưởng…
Nhưng thói xấu lớn nhất vẫn là sợ người khác nói xấu ḿnh. Làm ăn với
nước ngoài mà cứ lấy tinh vặt (ranh ma, khôn vặt) làm kế sinh lăi…
”
(trích bài trả lời phỏng vấn báo
Tiền Phong, 21.9.2006).
Nói về tính cách
xấu, th́ có lẽ một trong những tính cách xấu gần gũi nhất của người Việt
Nam nói chung và của các nhà chức trách Việt Nam nói riêng là tính “tốt
khoe xấu che”: không chịu nhận những sự thật phũ phàng, đi liền với việc
phô trương và thường phóng đại quá mức sự thật những mặt được tự coi là
tốt, rất khớp với câu nói khá nổi tiếng của Vương Trí Nhàn:
“Thói xấu lớn nhất của người Việt là rất sợ nói về thói xấu của
ḿnh”.
Điều này không lạ,
v́ tâm lư chung của mọi người đều thích khen sợ chê, nên thói giả dối
nịnh bợ trong quan hệ cá nhân cũng như trong quan hệ công tác luôn vẫn
c̣n đất sống. Nói về thói
xấu của cả một dân tộc như dân tộc Việt Nam lại càng rất dễ bị “đ̣n
roi”, như tác giả Bá Dương đă từng phải chịu gian nan khốn khổ nhiều năm
ở Trung Quốc bởi làn sóng dư luận tấn công dồn dập khi lần đầu tiên
trong năm
1985
ông cho xuất bản cuốn
Người Trung Quốc xấu xí (do
Lâm Bạch
Xuất Bản Xă xuất bản tại Đài Loan, dưới tên chữ Hán “Xú
lậu đích Trung Quốc nhân”), mạnh dạn nói huỵch toẹt ra hết những thói hư
tật xấu của dân tộc ông, dù động cơ nói ra là từ nhiệt tâm yêu nước, tha
thiết muốn cho dân tộc ông được tiến bộ, để các mặt tŕ trệ trong kinh
tế- chính trị-văn hóa-xă hội của đất nước ông được cải cách toàn diện.
Anh Vương Trí Nhàn tuy không nói ra,
nhưng tôi đoán anh đă t́m được một cách tế nhị hơn, tuy cũng tâm huyết
và nhằm vào mục đích không khác Bá Dương, bằng cách mượn lời người xưa
để nói chuyện hôm nay, và đặt tên cho cuốn sách của ḿnh là
NGƯỜI
XƯA CẢNH TỈNH - THÓI HƯ TẬT XẤU CỦA NGƯỜI VIỆT TRONG CON MẮT CÁC NHÀ TRÍ
THỨC NỬA ĐẦU THẾ KỶ XX.
Như chúng ta đều biết, từ thời Đông
Kinh Nghĩa Thục (1908), với phương châm “khai dân trí, chấn dân khí” như
của cụ Phan Châu Trinh đề xuất, trên cơ sở phản tỉnh (tự xét lại), phản
tư (suy nghĩ lại), nhiều nhà trí thức Việt Nam đă nhận ra sự thật là dân
tộc Việt Nam trước hết cần phải tự xét lại ḿnh về các mặt khuyết điểm
để từ đó sửa chữa tiến bộ, thoát khỏi t́nh trạng lạc hậu, nỗ lực phấn
đấu theo kịp đà phát triển chung của văn minh thế giới. V́ vậy trước hết
cần
tập trung tự phê phán thói xấu, đả phá hủ tục,
song song với việc phổ biến tri thức mới, du nhập những tư tưởng tiến bộ
và cổ vũ cho công cuộc mở mang công thương nghiệp.
Trong một bài báo đăng trên
Đông Dương Tạp Chí (số 6 năm
1913), Nguyễn Văn Vĩnh (1882-1936) đă lư giải v́ sao phải xét lại những
thói xấu của người Việt: “Các nết
xấu, các hủ tục của người Việt Nam ta, cần nói
hết ra, đừng có giấu giếm, ai cũng biết th́ mới sửa được (…). Trong xă
hội có nhiều hủ tục, đă thành thói quen của cộng đồng, một người hay một
thiểu số không đủ sức đấu tranh để sửa mà nên phô bày ra, rơ ràng cái
xấu, căn nguyên cái hại (…), th́ mới sửa được”.
Cũng trong giai đoạn đầu thế kỷ XX này, cùng lúc và tiếp sau Nguyễn Văn
Vĩnh, hầu hết những nhà văn, nhà báo, nhà hoạt động cách mạng trong giới
trí thức Việt Nam đều có phát biểu ư kiến xây dựng đất nước, dân tộc.
Cuốn NGƯỜI XƯA CẢNH TỈNH này
chính là một bản
tổng
hợp có hệ thống của Vương Trí Nhàn ư kiến phát biểu trên sách báo của
các vị tiền bối đầu thế kỷ XX mà anh Nhàn đă cố công sưu tập được trong
nhiều năm từ trong đống sách báo cũ, và để cho thế hệ trẻ thời nay dễ
đọc, anh đă công phu làm thêm phần chú giải những từ ngữ khó. Ban đầu,
công tŕnh này được đăng dần trên báo
Thể Thao Và Văn Hóa năm
2005-2007, sau công bố lại trên Blog Vương Trí Nhàn. Có thể coi đây là
một việc làm công phu, độc đáo, góp phần rất lớn vào việc “xét tật
ḿnh”, mà người Việt thời nay, đặc biệt thế hệ trẻ có quan tâm tới tiền
đồ dân tộc, nên coi là một tập cẩm nang xây dựng đất nước, trong tinh
thần tham khảo học hỏi của người xưa: “Học vu cổ huấn năi hữu hoạch”
(học ở những lời dạy của người xưa sẽ có thu hoạch bổ ích).
Tuy
nhiên, để được khách quan và công bằng, nói đi rồi cũng phải nói lại cho
khỏi rơi và chỗ cực đoan, tôi cho rằng
những lời phê phán mạnh mẽ của một số trí thức Việt Nam đầu thế kỷ XX
đối với thói hư tật xấu người Việt, mà tác giả Vương Trí Nhàn sưu tập
được, đôi khi cũng có chỗ chưa hoàn toàn chính xác mà chúng ta ngày nay
cần phải thận trọng xem xét, bởi nếu không, sẽ rất dễ rơi vào hướng
ngược lại là t́nh trạng tự ti mặc cảm, bất lợi cho sự phát triển mọi mặt
của dân tộc trong tương lai. V́ thế tôi cũng chia sẻ phần nào với ư kiến
của một tác giả nọ đăng trên diễn đàn của báo
Tiền Phong online: “Người
Việt có tính xấu chung của thế giới, có tính tốt rất riêng và rất đặc
thù. Người
Việt ở đâu cũng vậy, vẫn giữ những nét xấu riêng của ḿnh, để đi đến đâu
họ cũng bị nhận ra rằng: Đó chính là người Việt! Nhưng người Việt không
bao giờ chỉ có tính xấu, người Việt cũng có rất nhiều cái tốt như mọi
người đă biết! Tính xấu và tính tốt của người Việt h́nh như là bằng nhau”.
***
Nhà văn
Vương Trí Nhàn
sinh ngày 15.11.1942 tại Hà Nội (quê quán: xă Đông Hồ, huyện Thuận
Thành, tỉnh Bắc Ninh), học đại học sư phạm hệ 3 năm, tham gia viết sách
báo từ tháng 3.1965. Từng làm nghĩa vụ quân sự từ năm 1964 và tại ngũ
cho đến 1979, sau đó chuyển sang làm việc tại Nhà xuất bản Hội Nhà Văn.
Tác phẩm tiêu biểu có: Sổ tay
truyện ngắn (1980, tái bản 1998),
Bước đầu đến với văn học
(1986), Một số nhà văn hôm nay
với Hà Nội (1986), Những kiếp
hoa dại (chân dung và phiếm luận văn học, 1993, in lại 1994),
Cánh bướm và đóa hướng dương
(tiểu luận phê b́nh, 1999),
Những chấn thương tâm lư hiện đại
(phiếm luận, 2016)…
Anh Vương
Trí Nhàn hiện nay tuổi đă quá “cổ lai hi”, lại đang lâm trọng bệnh. Giữa
tôi với anh chưa phải là chỗ thâm giao, nhưng anh đă ưu ái tin tưởng ủy
thác cho tôi viết lời tựa này và chăm lo công việc xuất bản sách. Anh đề
nghị đưa bài viết “Tổng thuật thói hư tật xấu người Việt” của tôi (đă
đăng trên
Tạp chí Nghiên Cứu & Phát Triển,
số 3-4 [110-111]. 2014, tháng 7.2014) lên đầu sách như một bài tổng
thuật,
luận giải thêm cho vấn đề đang xét, tôi vui vẻ đồng ư nhưng chỉ đưa vào
để làm phần II cho quyển sách này,
như một cách bổ sung cho đề tài “người xưa cảnh tỉnh”, đồng thời cũng là
cách anh em chia sẻ tâm hướng lẫn nhau, có kỷ niệm chung với nhau trong
cùng một quyển sách.
Tôi viết mấy
lời trên đây trong niềm xác tín rằng, công tŕnh
NGƯỜI XƯA CẢNH TỈNH của Vương
Trí Nhàn sẽ giúp ích rất nhiều cho thế hệ trẻ hôm nay trong việc nhận
thức lại một cách chính xác về những ưu khuyết điểm của dân tộc ḿnh, có
phần khác hơn những ǵ họ đă từng được học trong các sách giáo khoa, từ
đó nảy sinh tâm huyết đóng góp và biết cách đóng góp hữu hiệu xây dựng
xă hội Việt Nam tốt đẹp hơn trong một tương lai không xa.
10.2018
|