NGUYỄN TRUNG
DÒNG ĐỜI
Tiểu thuyết
17.
Đúng vào lúc các em của Vũ bắt tay xây
dựng công ty trách nhiệm hữu hạn Ngọc Vân, trụ sở cơ quan của Vũ bị
cháy.
Đấy là vụ cháy nổi tiếng Sài Gòn năm ấy. Có người nói ngôi nhà bị
cháy cao nhất thành phố, phát lửa do chập điện tầng trệt, phép màu
làm cho nó chỉ cháy ba tầng trên cùng. Có người lại nói hoả hoạn này
cứu vô khối người khỏi đi tù, trong đó có một số nhân vật quan trọng
trong công ty của Vũ và một vài quan chức Thành phố. Thực hư thế nào
không rõ, nhưng biết bao nhiêu hồ sơ, chứng từ, hoá đơn, sổ sách và
nghe nói còn có cả một số tiền mặt nữa biến thành tro than. Không
xảy ra thương vong. Những người không bị cháy của toà nhà này khai
thế nào thì biên bản hoả hoạn ghi như vậy, không có cách gì kiểm
chứng. Hoả hoạn này không để lại một hệ quả hình sự nào, vì được xem
là hoả hoạn, một tai nạn... Câu chuyện dễ tin, vì tình trạng điện
đóm cả Thành phố phập phù. Trong thành phố nhà này nhà khác bị cháy
tivi, tủ lạnh vì điện áp lúc giảm lúc đột ngột tăng vọt... là chuyện
cơm bữa. Một tiếng nói khác lại nói: Vụ cháy này âu cũng là cái giá
phải trả khi chuyển sang kinh tế thị trường!..
Nhưng hoả hoạn này làm cơ quan của Vũ tan rã, cấp trên trù tính sáp
nhập nó vào cơ quan khác. Vũ phải ra đi vì thuộc diện giảm biên chế.
Vũ thở phào:
Thà bị đuổi như thế này còn hơn tự tay phải viết đơn xin thôi việc!
Vũ chỉ đề đạt một nguyện vọng duy nhất: Được chuyển sinh hoạt Đảng
về chi bộ Hợp tác xã sửa chữa cơ khí của Quân cho danh chính ngôn
thuận. Nguyện vọng được đáp ứng ngay. Thật ra từ nhiều tháng trước
khi nhận quyết định nghỉ việc, Vũ đã làm việc ở đây rồi. Vì ngoài
việc tháng tháng hai lần đến cơ quan nhận phụ cấp thôi việc, Vũ
chẳng có việc gì làm. Thôi thúc Vũ tìm đường bứt khỏi cơ quan, Quân
chỉ nhắc lại với Vũ lời của nội:
- Thời cơ nào cũng chỉ đến có một lần!
Về danh nghĩa, Vũ ăn lương tư vấn kinh doanh của cái hợp tác xã đồng
nát này. Hợp tác xã có tên mới là Đồng Tâm. Trên thực tế hợp tác xã
này và hợp tác xã may mặc 8-3 của hai chị em Bích Ngọc và Bảo Vân đã
có người quán xuyến. Bốn anh em Vũ dành hết thời giờ chạy ngược chạy
xuôi thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn Ngọc Vân.
Chuyện động trời là giấy phép đăng ký cấp cho công ty Ngọc Vân ghi
rõ: Kinh doanh tổng hợp đa ngành nghề. Ông Hai Phong đọc đi đọc lại,
chỉ tay vào mấy chữ này nói với các con mình:
- Coi đây! Ba chịu. Các con làm được một việc không ai dám nghĩ đến!
Có lẽ người ký giấy phép bỏ sót không đọc mấy chữ cuối này khi cầm
bút ký!
- Ba ơi, có lẽ tại chúng con là người đầu tiên đứng ra xin loại giấy
phép này ạ.
Quả nhiên ông Hai Phong có lý. Vài ngày sau khắp Thành phố lào rào
chuyện công ty Ngọc Vân được cấp giấy phép kinh doanh tổng hợp đa
ngành nghề. Không sao phân biệt được cái lào rào ấy là phản ứng tự
nhiên trước một hiện tượng đổi đất đổi trời hay là dư âm của những
dè bỉu về một hiện tượng tiêu cực... Điều hiển nhiên là sau đó Thành
phố tới tấp nhận được đơn xin thành lập công ty kinh doanh. Hình như
những lá đơn này ém sẵn nơi kín đáo, bây giờ rộ lên như các đàn bướm
từ đâu đó bay về.
... Đã kinh doanh tổng hợp rồi lại còn đa ngành nghề! Làm ăn cái gì
cũng được, miễn là luật pháp không cấm? Thế thì định hướng xã hội
chủ nghĩa ở chỗ nào? Một sơ hở của luật pháp hiện hành? Một thiếu
sót của thực thi luật pháp? Quán triệt quan điểm nền kinh tế hàng
hoá nhiều thành phần của Hội nghị Trung ương 6(*)?[(*)Họp tháng
3-1989.] Bước đột phá nữa trong đổi mới? Hệ quả của sự giao thoa hay
là tình trạng tranh tối tranh sáng giữa cơ chế kinh tế cũ và cơ chế
kinh tế mới?.. Một số nhà kinh tế và báo chí nước ngoài cho rằng
Việt Nam ở vào thời kỳ của nền kinh tế đang chuyển đổi...
... Tụi bay đích thị rời bỏ chủ nghĩa xã hội rồi! Ôi các con tôi!..
ông Hai Phong lo lắng, rầu rĩ.
Tha hồ bàn cãi.
Ai muốn nói gì thì nói, vào thời điểm này, vào không gian này, đấy
là cái giấy phép đầu tiên cấp cho một công ty tư nhân, trong vòng 9
ngày, nói cho chính xác là tám ngày 18 giờ kể từ khi nộp đơn!..
Báo chí loan tin Thành phố đang cố gắng rút thời hạn xét cấp giấy
phép xuống còn 5 ngày!.. Nhiều người có cảm tưởng mặt đất của cả
Thành phố đang rậm rịch chuyển động.
Về pháp lý, công ty do Bích Ngọc và Bảo Vân làm chủ. Vũ và Quân giữ
vai làm thuê, họ giữ ý như vậy vì cả hai đều là đảng viên.
... Nắm bắt được nhu cầu xây dựng nhà cửa trong thành phố tăng lên
đột ngột, một năm sau khi thành lập, công ty cho ra đời xí nghiệp
sản xuất đồ nội thất và công ty xây dựng. Phương thức huy động vốn
và chất xám cho hai đơn vị kinh tế này trước đây đã được vận dụng
cho hợp tác xã sửa chữa cơ khí Đồng Tâm và hợp tác xã may mặc 8-3,
nhưng nay được bổ sung mạnh mẽ bằng huy động nguồn vốn có xuất xứ từ
kiều hối. Đó còn là kết quả khả quan nhất của vận dụng bài học “lấy
chữ tín làm đầu” mà bà nội Sáu Nhơn đã truyền đạt cho họ. Khi xảy ra
một số vụ giật hụi, vỡ hụi đầy tai tiếng ở Thành phố, ở Hà Nội, rồi
lan ra Hải Dương, Minh Hải, An Giang.., một vài tỉnh khác, luồng
kiều hối càng dồn về công ty Ngọc Vân như nước đổ về chỗ trũng. Lẽ
đời là ai mà chẳng muốn đồng tiền của mình được ở nơi an toàn và
sinh sôi nảy nở đôi chút.
Từ những thuận lợi ấy, cách đây mấy năm, một chi nhánh của Công ty
xây dựng Ngọc Vân 1 trở thành Công ty xây dựng Ngọc Vân 2, có pháp
nhân độc lập, chuyên kinh doanh địa ốc. Ngọc Vân đi sang một vùng
trời mới. Đất được giá, càng nhiều người cho vay, càng mua được
nhiều đất... Công ty Ngọc Vân phất lên nhanh chóng. Luật pháp không
cho phép mua bán đất, do đó hoạt động của Công ty xây dựng Ngọc Vân
2 là làm chui, dưới những tên gọi: Thuê dài hạn, chuyển nhượng quyền
sử dụng, thế chấp, đổi chác, bao thầu... Đương nhiên là những chuyện
làm ăn chui như thế về đất đai đầy rẫy ngoài đời, trở thành một thứ
luật không luật. Mua bán với nhau cả một ngôi nhà, một khu đất... có
khi cũng chỉ cần một cái giấy viết tay!..
Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, công ty Ngọc Vân dần dần trở
thành khách hàng nặng ký của một số ngân hàng cổ phần. Tuy lãi suất
cho vay của những ngân hàng này khá cao, nhưng dễ vay. Công ty Ngọc
Vân ước ao có thể tiếp cận được với những nguồn vốn của ngân hàng
thương mại quốc doanh để tăng thêm khả năng cạnh tranh, song đấy là
điều không tưởng - trừ phi có những đường dây không tưởng tượng
được.
Khi công ty Ngọc Vân được phía đối tác Việt Nam cử làm đại diện đứng
ra đàm phán liên doanh với Adidas may quần áo thể dục thể thao xuất
đi châu Âu, một loại hình liên doanh hồi ấy được coi là đi tiên
phong, dư luận tặng ngay cho bốn anh em nhà sáu Nhơn biệt danh “tứ
quái”.
Bốn anh em Vũ lo nhiều hơn vui, vì hợp đồng đàm phán mấy tháng ròng
vẫn chưa đâu vào đâu, miệng thế gian đã ầm lên.
Tham gia vào liên doanh này có xí nghiệp may Z11 của Cục Quân nhu.
Z11 hồi ấy đang làm thủ tục giải thể vì không còn cơ chế bao cấp. Cơ
quan chủ quản Z11 ưng thuận ngay đề nghị liên doanh của công ty Ngọc
Vân, vì cả một phân xưởng sẽ không bị thất nghiệp. Đóng góp của Z11
về mặt bằng và cơ sở hạ tầng cho liên doanh có thể nói là lý tưởng.
Trước khi nhận tham gia liên doanh, Z11 đã nằm đắp chiếu mấy năm
ròng. Tiền Z11 bỏ ra chiêu đãi các mối khách đầu tư nước ngoài người
Đài Loan, Thái Lan, Hàn Quốc, Itali, Việt kiều... không đủ nguồn để
kết toán, phải xin trên chi viện. Lẽ đơn giản là khách có một người
thì chủ phải năm, sáu, lại phải chơi sang một chút để chứng tỏ Z11
có thực lực!.. Song tất cả những khách thật và khách ma này dự tiệc
xong đều đánh trống lảng một cách lịch sự hoặc thiếu lịch sự. Đôi
lần Z11 còn phải è cổ thanh toán cho một vài vị khách mắc dịch ăn
quỵt tiền trọ khách sạn!
Một đối tác nữa về phía Việt Nam là hợp tác xã may mặc cao cấp Tiến
Thắng của Quận 3. Tiến Thắng thoả thuận sẽ góp ngay bộ phận thiết kế
và một nửa số công nhân lành nghề của mình vào liên doanh để bảo đảm
chất lượng sản phẩm ngay từ đầu. Công ty Ngọc Vân lo số vốn đối ứng
của phía Việt Nam – chủ yếu là phần góp vào khoản vốn lưu động của
liên doanh, và chịu trách nhiệm vận hành công trình liên doanh. Phía
đầu tư nước ngoài lo cải tạo cơ sở hạ tầng, cung cấp thiết bị mới,
vốn lưu động, cung cấp mẫu mã và know how của Adidas, bao tiêu sản
phẩm. Đàm phán gay go nhất là vấn đề phân quyền giữa hai bên về điều
hành và việc Adidas đòi trực tiếp cung cấp nguyên liệu. Cuối cùng
thoả hiệp đạt được là nếu không đạt được sự nhất trí trong hội đồng
quản thị thì phải thuê trọng tài, Adidas đồng ý để công ty Ngọc Vân
cùng tham gia từ đầu việc mua nguyên vật liệu cho sản xuất của liên
doanh.
... Một buổi tối, đã khuya rồi, bốn anh em bàn bạc mãi với nhau, đến
phút chót Vũ nói:
- Còn một chuyện nữa, nếu cái biệt danh “tứ quái” trở thành trade
mark của công ty chúng ta thì sẽ tính sao?
- Thương trường là thế. Mỗi bước đi của chúng ta đều có một quả mìn
nào đó, chầu chực tại đâu đó. – Quân bình luận.
- Ăn nên làm ra thì “tứ quái” trở thành phép thần chú. Để cho giậu
đổ bìm leo thì “tứ quái” sẽ là cái bia của mọi cỡ đạn! – Bảo Vân
nhận xét.
- Hay là đưa Z11 lên làm đầu đàn chịu trận, miễn là chúng ta không
mất quyền chi phối mọi việc?
- Không bàn chùn được Ngọc ạ. – Vũ can vợ. - Tự mình thay ngựa giữa
dòng thì xôi hỏng bỏng không! Phần bánh chúng mình giành được là vận
dụng chất xám quản trị kinh doanh và quyền được cùng khai thác thị
trường cho đầu vào và đầu ra. Chúng mình chịu góp phần vào vốn lưu
động cốt là để giành bằng được phần bánh này. Có như thế sau này
chúng mình mới vươn nhanh ra thị trường thế giới được. Còn không thì
chịu bóp mũi suốt đời.
- Không lùi được thật, vì như thế chúng ta sẽ chỉ là người làm gia
công thuần tuý như các liên doanh khác. Chúng ta dứt khoát không thể
cam chịu điều này. – Bảo Vân tán thành.
- Đổi vị trí có nghĩa là vốn do chúng mình huy động sẽ đưa vào tay
quốc doanh, hợp tác xã và bên Adidas. Nắm đằng lưỡi như vậy anh
không yên tâm... – Vũ nói tiếp.
Bàn đi bàn lại xong rồi, cuối cùng họ đứng dậy nắm tay nhau, vừa
cười vừa hát để xả hết tâm trạng căng thẳng:
“Đấu tranh nay là trận cuối cùng! Kết đoàn lại cho ngày mai!
Internationale sẽ là xã hội tương lai!..”
Bà Ngân thức giấc choàng dậy, làu bàu: ...Khuya thế này mà còn hát
hỏng inh ỏi hàng xóm!.. Bà chạy sang phòng bên:
- Coi bộ các con họp chi bộ hả? Bảo Vân hay Bích Ngọc, đứa nào được
kết nạp Đảng?
Tất cả cười phá lên.
- Chúng con bàn nhau chỉ có tiến không lùi! Với ý chí không có gì để
mất! – Vũ thưa lại.
Bà Ngân còn đang ngơ ngác không hiểu ra sao, đám “tứ quái” hát lại
Quốc tế ca từ đầu... Tiếng hát vang ra cả đường phố trong đêm
khuya...
Quần thảo chán môi trường đầu tư một
số tỉnh và trong thành phố, cuối cùng Adidas ký liên doanh với Ngọc
Vân, công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tiên của Thành phố làm được kỳ
tích này! Quyết định của Adidas căn cứ vào lý lịch công ty Ngọc Vân,
kết quả kinh doanh của công ty, thực lực các đối tác bên Việt Nam,
đánh giá của các loại khách hàng, dư luận giới kinh doanh trong
thành phố, so sánh sáu bảy ứng cử viên khác… Thường thì phía đầu tư
nước ngoài thích liên doanh với các đối tác thuộc khu vực quốc
doanh, vì rất nhiều lý do mà cho đến nay chưa có ý kiến phân tích
nào có sức thuyết phục cao. Chẳng lẽ lại nói vốn đầu tư của tư bản
nước ngoài chuộng kinh tế quốc doanh! Song trong giới đầu tư nước
ngoài ý kiến được nhiều người thừa nhận là Việt Nam còn nhiều bảo
lưu với thành phần kinh tế tư nhân, không dại gì mà thò tay vào!..
Công ty Ngọc Vân gần như là một trường hợp ngoại lệ vào lúc này.
Trong tiệc cocktail hôm lễ ký kết hợp đồng liên doanh, người đại
diện cho Adidas cầm cốc sâm-banh lại chỗ Bích Ngọc và Bảo Vân:
- Xin nâng cốc chúc sức khoẻ hai bà! Đáp từ của bà Bích Ngọc nhắc
nhở trách nhiệm của chúng tôi: “Nước giàu và nước nghèo tìm tiếng
nói chung trong hợp tác để phát triển!” Thật là câu nói được lòng
mọi người! Xin chúc hợp đồng liên doanh Ngọc Vân – Adidas đầy sức
sống để thực hiện mong muốn này!
- Xin cảm ơn ông. Chúng tôi tin tưởng như vậy. – Bích Ngọc nâng cốc
đáp lại.
- Nếu công ty của các quý bà làm tốt hơn nữa việc quảng bá thì có lẽ
chúng ta đã ký hợp đồng này sớm hơn được vài tháng.
- Cảm ơn lời phê bình chính xác của ông. – Bảo Vân giải thích. -
Đúng là khả năng quảng bá của chúng tôi có hạn. Chúng tôi tiền ít,
buộc phải tiết kiệm, mong được thông cảm. Nhưng may mắn là Adidas đã
tìm ra công ty của chúng tôi, như thế chúng tôi cảm thấy được khích
lệ nhiều hơn.
- Như ông biết đấy, trước khi liên doanh với Adidas, chúng tôi phải
lo sắp xếp xong đội ngũ phía chúng tôi đã. Thẳng thắn mà nói, việc
này chiếm nhiều thời giờ và tâm trí của chúng tôi.
- Bà Bích Ngọc nói đúng. Hợp đồng đã ký rồi, bây giờ tôi xin tiết lộ
một bí mật: Nếu công ty Ngọc Vân không chủ trì phía Việt Nam, chúng
tôi sẽ không có đủ cơ sở cần thiết cho quyết định ký kết liên doanh
này. Cái giấy phép đăng ký kinh doanh của quý công ty và những việc
quý công ty đã làm được quả là có sức thuyết phục lắm. Tuy nhiên,
không giấu diếm hai quý bà, chúng tôi vẫn coi liên doanh này là sự
mạo hiểm dò đường cho tương lai.
- Hợp đồng ký rồi mà ông vẫn còn cố khoác thêm trách nhiệm cho công
ty Ngọc Vân, có phải thế không, thưa ông?
- Xin chịu bà Bảo Vân. Lúc nào bà cũng sẵn sàng một nhận xét sắc
sảo. Đến Việt Nam tôi học được câu “trông giỏ bỏ thóc”. Chúng tôi hy
vọng đã học được.
- Phía Việt Nam chúng tôi sẽ cố gắng không làm phía Adidas thất
vọng!
Mấy ngày sau liên tiếp, liên doanh trở thành một sự kiện kinh tế
quan trọng trên diễn đàn báo chí của Thành phố.
Vào một buổi tối, giữa lúc Vũ đang xem
lại bài vở của con trai, Bích Ngọc loay hoay một số việc viết lách
trước cái laptop, Thắng đột ngột gõ cửa bước vào. Chưa chào hỏi gì
cả Thắng đã bô bô:
- Lênin chỉ nói: Học, học và học mãi! Nhưng nhà này còn đi xa hơn.
Chỉ làm việc, làm việc và làm việc mãi! Ti vi đang có phim chưởng
Trung Quốc hay là thế mà không thèm bật lên!
- Anh Thắng đến thăm bất ngờ thế này chắc có nhiều chuyện vui. – Vũ
xã giao. - Tôi ra bảo lái xe của anh vào nhà nhé? Chúng ta lai rai
với nhau một chút...
- Không cần đâu, cứ để cậu ta ngoài ấy, vừa coi xe luôn thể. Đấy là
cái Mercedes thứ hai đời EL 400 trong Thành phố này, phải cẩn thận
một chút.
- Anh Thắng đã nổi tiếng là người tài rồi còn xài sang nữa. – Bích
Ngọc bình phẩm.
- Cho trên trông xuống, cho dưới trông lên, cho... o... từ xa trông
vào chứ... Ấy thế mà tiếng tăm còn thua xa Tứ Quái đấy!
Sau câu nói xã giao ấy, Thắng tặng vợ chồng Vũ một tờ báo chuyên về
kinh tế có đăng một bài dài về liên doanh Ngọc Vân – Adidas, nhưng
nội dung chủ yếu lại là viết về công ty Ngọc Vân. Bài báo có tựa đề
là “Tứ quái đang vươn tới đỉnh Olympia”, tác giả là tiến sĩ kinh tế
Đoàn Danh Thắng – Tổng giám đốc Trung tâm Thương mại Bình Tiên.
Hai tay trịnh trọng như người dâng sớ, Thắng đặt tờ báo vào tay Vũ:
- Bái phục và ca ngợi các ông anh bà chị hết lời đấy nhé! Phải bỏ ra
hai ngày liền, do đích thân Thắng này soạn thảo. Không biết các ông
anh bà chị có đủ tiền để trả nhuận bút cho Thắng này không!
- Anh Thắng đã bỏ công sức viết báo, lại còn thân chinh mang báo đến
tặng. Vợ chồng tôi cảm kích lắm. – Vũ đáp.
- Đời này không ai làm không công đâu. – Thắng vẫn giữ cách nói
trống không.
Hẳn anh Thắng phải có một nhã ý gì đó? – Bích Ngọc thăm dò.
- Thế là vào chuyện được rồi đấy. Cho một công ty nào đấy của hai
bạn về làm dâu bên trung tâm Bình Tiến đi. Liên doanh đàng hoàng,
không xin đểu đâu! Công ty nào cũng được, bên này không kén chọn...
- Nhưng mà quốc doanh có dám liên doanh với tư doanh không hả anh
Thắng. – vẫn Bích Ngọc.
- Chưa đâu dám mà mình dám mới hay chứ! Lời mời thực sự đấy. Nếu
thuận là cơm lành canh ngọt hẳn hoi, dứt khoát không xin đểu... Cứ
nghĩ đi... – chẳng cần chờ câu trả lời của chủ nhà, Thắng cuộn cuộn
tờ báo lại, gõ gõ vài cái xuống bàn, rồi buông tờ báo xuống mặt bàn,
ra về - ... Bye!
Bốn anh em Vũ đọc đi đọc lại bài báo,
chẻ ngược chẻ xuôi từng câu, từng chữ.
- Nó nhắc đi nhắc lại là không xin đểu, nhưng nói sặc giọng kẻ cướp!
– Bích Ngọc bàn với mấy anh em mình.
Những ý ca ngợi công ty Ngọc Vân trong bài báo đầy rẫy những đại
ngôn, đọc lên bốn anh em Vũ không tránh khỏi rùng mình. Song nhiều
hoạt động cụ thể của công ty Ngọc Vân được bài báo mô tả rất đậm nét
một cách có ý tứ, khiến người đọc có thể dễ dàng đi tới phán xét
công ty Ngọc Vân là một cai đầu dài có hạng - nhất là những đoạn nói
về cách huy động vốn trong dân, huy động nguồn kiều hối... Đoạn văn
ca ngợi Công ty xây dựng Ngọc Vân 2 mở đầu bằng câu “Tấc đất nằm
trong tay công ty trở thành tấc vàng!..” Không có một câu đả kích
nào, nhưng bài báo lại đưa ra nhiều chi tiết được lựa chọn có chủ
đích. Người đọc chỉ có thể hoặc là khâm phục tính năng động sáng tạo
của công ty Ngọc Vân, hoặc là dễ dàng khép công ty này vào tội vi
phạm những quy định về đất đai, về tài chính, về ngoại tệ... Bốn anh
em Vũ không sao hiểu được Thắng đào ở đâu ra lắm số liệu và dữ kiện
đến thế! Gần như đúng một trăm phần trăm! Bốn anh em Vũ thấy không
có điều gì đáng lo ngại về mặt pháp luật, nhưng chẳng còn đâu là bí
mật kinh doanh nữa!.. Tai mắt của Thắng có khắp mọi nơi?.. Cả đến
cái tên tác giả của bài báo cũng làm bốn anh em Vũ bận tâm. Thắng
ghi rõ chức danh tiến sĩ kinh tế, Tổng giám đốc Trung tâm xúc tiến
đầu tư và thương mại Bình Tiến là có dụng ý gì? Tăng thêm sức nặng
cho bài báo, ghi điểm đối với giới lãnh đạo của Thành phố, tự đề cao
mình, hay là tăng thêm ánh sáng phát ra từ Trung tâm Bình Tiến?..
Tùy trình độ và góc nhìn của người đọc, bài báo có thể gây ra những
phản ứng khác nhau. Hệ quả chung bao trùm là bài báo đưa công ty
Ngọc Vân vào ống kính hay ống ngắm của nhiều người.
- Miệng đời và cái hố chôn người có gì khác biệt nhau đâu hả nội!..
- Vũ đã phải rên lên như vậy với bà Sáu.
- Nội đủ từng trải để hiểu. Càng thành đạt, càng phải tỉnh táo và
khiêm tốn các con ạ.
Khoảng một tuần lễ sau, Thắng lại đến thăm, cũng không hẹn trước.
Lần này Thắng vận quần áo màu đen từ đầu đến chân. Cái cặp kính
trắng trên mặt gọng vàng, cái vòng xích vàng bự ôm lấy cổ tay, ngực
lủng lẳng một cái nanh hổ... Tất cả những thứ đó cùng với mấy cái
răng bịt vàng trên mặt lúc nào cũng nhăm nhe chóe ra càng tăng thêm
vẻ “bụi” của Thắng.
Mặc dù có Vũ cùng tiếp chuyện, Thắng đi đi lại lại như chỗ không
người, hai tay đút túi khuỳnh khuỳnh, nửa nạc nửa mỡ với Bích Ngọc:
- Xin lỗi, có việc bận quá, đến không hẹn trước được.
- Tổng giám đốc Trung tâm thì nhất định phải vất vả hơn trợ lý giám
đốc nhà in rồi, bọn tôi thông cảm anh Thắng ạ. – Vũ đỡ lời vợ.
- Toàn việc nhân sự hệ trọng, không thể chùng chình được. – Thắng
vẫn nói năng trống không.
- Anh Thắng định tham gia thành uỷ hay tham gia Trung ương khoá Đại
hội tới chắc? – Bích Ngọc trêu chọc.
- Chuyện ấy nói sau. Nhưng đã đến mức đích thân phải đi gặp ông Chín
Tạ thì về đại thể công việc có tầm quan trọng không kém. – Thắng chủ
ý nhắc đến tên CHÍN Tạ NHƯ VậY Để NGầM BảO CHO Vợ CHồNG VŨ BIếT Họ
ĐANG NÓI CHUYệN VớI ai. Trong cái thành phố to đùng này đứa trẻ con
thò lò mũi cũng biết CHÍN Tạ LÀ AI...
Trời ơi, nếu thế thì anh Thắng chuyển sang nghề chính trị rồi. Cả
thành phố này ai không biết ông Chín quyền sinh quyền sát về công
tác tổ chức và nhân sự! – Vũ kêu lên.
- Đến thăm hai bạn là câu chuyện kinh tế, chứ không phải chuyện
chính trị. Bài báo của tôi được đấy chứ, có phải thế không? Thưa bà
chị? – Thắng quay hẳn sang phía Bích Ngọc. - Nếu không đủ tiền trả
nhuận bút thì đưa Ngọc Vân về Trung tâm của mỗ gia. Làm ăn chung vui
vẻ với nhau, được không?
Tai Vũ nóng ran, song vẫn điềm tĩnh chờ đợi, vì mình không phải là
người được hỏi chuyện. Bích Ngọc nhớ lại những ý kiến đã bàn giữa
bốn anh em, cân nhắc xem nên trả lời vị khách không mời mà đến này
như thế nào. Ngọc rót nước đưa tận tay cho Thắng, trở lại chỗ của
mình ngồi cho ngay ngắn, rồi mới thủng thỉnh:
- Anh Thắng rất hài. Anh Thắng nói lời chào mời hay hăm doạ đấy?
- Câu chuyện mới mào đầu thôi mà, đã làm gì có hồi tiếp theo!.. –
Thắng vẫn tiếp tục cách nói trống không.
- Chỗ quen biết đến thăm nhau mà anh Thắng cũng chia câu chuyện ra
thành các giai đoạn ạ? – Bích Ngọc điềm đạm.
- Các giai đoạn, hoặc đốt cháy các giai đoạn. Trong kinh doanh phải
sẵn sàng các phương án khác nhau. – Thắng vẫn giữ nguyên cách nói
trống không.
- ...
Trong câu chuyện, Thắng phô trương sức mạnh kinh tế và quyền lực của
Trung tâm, lời lẽ huênh hoang đến mức uy hiếp. Cuộc thăm không thèm
hẹn trước lần thứ hai này của Thắng phảng phất bầu không khí tanh
tưởi... Khi ra về Thắng không thèm giấu diếm ý đồ muốn sáp nhập công
ty Ngọc Vân vào Trung tâm...
- Gần đất xa trời mất rồi, còn nuối
tiếc công lên việc xuống gì nữa! Thế nhưng tại sao càng về già những
lo lắng về đất nước lại canh cánh hơn trước trong lòng mình? – ông
già Học lẩm bẩm với chính mình.
... Lạ thật, cũng đất nước này, khi còn trẻ mình tìm mọi cách đứng
ngoài cuộc, dửng dưng trước mọi thời cuộc! Nhưng bây giờ lại thấy
day dứt một nỗi niềm gắn bó nào đó...
Hồ tử quy thủ khưu
Cố hương an khả vong(*)
[(*) Đại ý: Cáo chết cũng quay đầu về núi, làm sao có thể quên được
cố hương! Ngôn ngữ dân gian cũng nói: “Cáo chết ba năm quay đầu về
núi!”.]
Câu nói của cổ nhân thực là chí lý!..
Tâm trạng ông Học trong những năm gần đây là như vậy. Lúc đầu còn
chưa rõ rệt lắm, nhưng ngày càng tấy lên.
Bước vào cái tuổi thất thập cổ lai hy ông Học vẫn còn làm các ap-phe
tài chính lớn giữa Mỹ và châu Phi, với nhiều chuyến đi dài ngày, với
nhiều cuộc đàm phán căng thẳng mà chính công việc đầy rủi ro này đòi
hỏi. Nghĩa là mới cách đây mấy năm thôi, ông vẫn còn làm việc như
một người máy: lạnh lùng, triệt để, theo mọi tính toán đã cài đặt...
Không tinh ma năng nổ thì sẽ bị ăn gỏi ngay tức khắc trong cái thế
giới của đồng tiền! - ông thường tự nhắc nhở mình như vậy. Công việc
giao dịch tiền tệ, làm các dịch vụ tài chính và chứng khoán của ông
có khi chỉ cần chậm mất một phút trên mạng, đến sau một cú điện
thoại, hoặc thần kinh kém chai sạn một tí, lười biếng lơi lỏng một
tý... là cũng có thể khuynh gia bại sản ngay tức khắc.
- Công việc trâu bò của tôi là nghệ thuật lao động trí tuệ chống lại
số phận trâu chậm uống nước đục mà! - ông thường nói như vậy khi bà
Học ngăn cản không cho ông làm việc quá sức.
... Ấy thế mà đã một lần ông Học đành khoanh tay chịu mất gần hết
vốn liếng của công ty mình, chỉ vì chậm mất một cú điện thoại! Những
vấp ngã nhỏ hơn không kể. Lần ấy luật sư của ông gọi điện khuyên ông
bán tháo ngay một loại trái phiếu công ty đang nắm giữ, vì tính toán
gần như cầm chắc sẽ mất giá. Nhưng trước cú điện thoại này mấy phút,
ông đã trót ký bán cho khách hàng một loại trái phiếu khác. Các máy
tính trong đầu ông Học làm việc, ông đành gọi lại cho luật sư của
mình:
- Đành làm theo nguyên tắc ký trước thực hiện trước(*) [(*) Nguyên
tắc “Fist comes first” trong kinh doanh theo fair play.] vậy. Tiền
mất sẽ lại kiếm ra được. Uy tín công ty mất thì mất hết!
Chuyện đại bại này loan ra trên báo chí, thành ra công ty của ông
được nhiều người biết đến và khâm phục. Có bài báo so sánh việc làm
này của ông Học với hành động chạy làng của một vị lãnh đạo công ty
dầu khí Texas Oil nguyên là thượng nghị sĩ Dick Caine …
Công ty dịch vụ tài chính của ông Học sau vụ thất bát này phất lên
như diều. Ông nói với luật sư của mình:
- Coi như chúng ta chơi sang trong việc quảng cáo và làm marketing
vậy!
Nhưng đúng là từ khi buộc mình nghỉ hưu, mới cách đây mấy năm thôi,
nhất là từ khi bước vào tuổi tám mươi, ông thấy tâm trạng mình thay
đổi hẳn. Có thể một khi đã đứng bên lề cuộc đời thì người ta bắt đầu
nghĩ nhiều về cuộc đời. Thời gian như trở nên hào phóng, để cho ông
có thể thoải mái đối chất, kiểm nghiệm mọi hiểu biết, mọi triết lý,
kể cả lẽ sống của mình. Xưa nay ông vẫn có hai bửu bối, hai nguồn
sức mạnh giúp ông luôn luôn có nghị lực trong mọi hoàn cảnh. Đó là
đức tính không chịu luồn cúi ai và ý chí muốn làm những công việc
thách thức khả năng của mình.
Ông tự cho mình là người hạnh phúc, với ý nghĩa là cả cuộc đời lăn
lộn ông thấy mình luôn luôn giữ được lòng trung thành với đức tính
của mình, nghĩa là trung thành với chính mình và cảm thấy vừa lòng
với những gì ông đạt được. Cảm nghĩ này hình thành từ sự phán xét
bản thân khi về già chứ không phải là tâm trạng thoả mãn, mặc dù về
phương diện tiền bạc, sức khoẻ, những mối quan hệ của con người...
ông không thể nói là mình nghèo.
Ông thường tự răn mình phải sống theo đạo lý cha mẹ hiền lành để đức
cho con, nhưng ông đã không cản được con cháu mình đi vào con đường
binh đao chém giết. Cay đắng hơn nữa là ông đã mất đứa con trai duy
nhất của mình. Ông thừa nhận đấy là thất bại lớn nhất và cũng là vết
thương lớn nhất trong đời ông phải gánh chịu. Sự trớ trêu này càng
làm cho ông tìm mọi cách xa lánh chiến tranh, xa lánh chính trị,
thúc đẩy ông đi tìm những phương trời xa lạ, với hy vọng có thể dồn
hết sức vào công việc mình ưa thích. Bà Học không khỏi lo lắng. Bà
hiểu trong những phiêu lưu của chồng ít nhiều có tâm trạng chạy
trốn, nhất là từ khi Mạnh chết.
- Nếu có nước nam nứ trên đời này thì chắc ông cũng tìm cách mò tới
nơi. Người đâu mà lạ thế! – bà trách khéo chồng.
- Mong bà hiểu cho, tôi vốn dĩ xưa nay hễ thấy đâu có hơi tiền là đi
mà!..
- Ông có thiếu tiền đâu, mạo hiểm cả đời người rồi còn chưa đủ à?
- Khổ quá, bà xem, có người Việt Nam vong quốc nào làm được những
việc tôi làm không?
Đúng là ông Học say mê kiếm tiền, coi tiền là phương tiện quan trọng
nhất để tự khẳng định mình trong cái thế giới không phải là của ông.
Ngay đến tên của mình, ông vẫn giữ nguyên tên tiếng Việt, dứt khoát
không chịu đệm thêm một tên gọi tiếng nước ngoài như nhiều người
Việt sống ở nước ngoài thường làm.
... Tên ta là cha mẹ cho, không ai có thể thay đổi được!
Bạn hàng không thể gọi ông là Paul, là Jusepe, hay Michael hay là
Hans... Khốn nỗi tên gọi và họ của ông đều khó phát âm. Ông mang họ
Phạm, người nước ngoài đọc là “Pham” mà vẫn khó. Dần dà ông Phạm
biến thành Mister Phan, Monsieur Phan, Senjore Phan, Herr Phan...
Ông chặc lưỡi: ...Thà như thế còn hơn!
Nỗi xót xa khi Thảo và Lễ từ Sài Gòn sau khi được giải phóng báo tin
ông về cái chết của các anh trai ông, các cháu ông ở ngoài Bắc làm
cho ý thức của ông không lúc nào quên mình là người Việt càng sâu
lắng thêm. Đấy là cái tin đầu tiên về cội nguồn của mình sau ba mươi
năm chia lìa. Rồi lại đến nỗi đau mất cháu Huệ, mất cháu Nam... Nỗi
đau riêng nhen nhóm dần lên trong ông nỗi đau về đất nước. Ông rên
rỉ trong lòng:
- ... Đấy là đất nước xưa nay mình vẫn lạnh lùng, vẫn tìm mọi cách
đứng ngoài cuộc, dửng dưng với mọi thời cuộc! Ôi mình phải gánh chịu
đau thương từ cả hai phía! Đất nước mình sao bất hạnh đến nhường
vậy! Thân phận con người sao mong manh đến nhường vậy!..
Tìm lại được mối ràng buộc với đất nước, ông ngày càng quan tâm giúp
đỡ những người Việt tìm đến ông, trong đó một số là sinh viên trong
nước đi du học. Ông lấy cảm nhận của ông về đất nước để hoà giải
những thù hằn, kêu gọi mọi người hướng về cội nguồn...
Ngày hôm chia tay để trở lại Mỹ trong chuyến về thăm quê hương lần
đầu tiên, ông lại thắp hương trên bàn thờ nhà ông Chính, đầu gục
xuống hồi lâu:
- Em về quá muộn, các anh các chị ơi!..
Tối hôm đó ông tâm sự với các cháu mình:
-... Khi Nga Xô tan rã, báo chí cứ nói như đinh đóng cột là Việt Nam
sẽ sụp đổ theo. Thú thực với các cháu, ước ao về thăm đất nước là
thế, nhưng chú vẫn bảo Hoài huỷ vé máy bay vì sợ. Càng trông ngóng,
càng thấy nước Nga rối loạn triền miên. Ruột gan rối bời, mà chưa
dám về. Khi nhận được tin thím Tuấn mất, chú và Hoài thấy không thể
chần chừ nữa, không về không được. ...Vì bác Tuyên gái mất, chú và
Hoài đã không về chịu tang rồi... Bây giờ chú là người cuối cùng
trong thế hệ cha mẹ các cháu. Họ Phạm ta mất mát nhiều quá, nhưng
làm thế nào được!..
Thấy con cháu mình nghèo quá, ông Học định cho ít tiền, nhưng mọi
người nhất quyết không nhận. Cuối cùng ông Chính phải đứng ra nói
thay tất cả các em:
- Chú bây giờ là cha chúng cháu, chúng cháu không dám cưỡng lại ý
chú. Chú không ngại tuổi cao, đường xa về thắp hương cho các bố mẹ
chúng cháu và thăm chúng cháu là quý lắm rồi. Chúng cháu không mong
gì hơn là chú luôn khoẻ mạnh, sang năm xin chú đưa cả thím về thăm
chúng cháu. Đấy là điều chúng cháu mong mỏi nhất. Chúng cháu xin
phép chú đem số tiền chú cho chúng cháu về tặng quê ta. Chắc chắn
quê ta có nhiều việc cần dùng đến nó.
Ông Học tán thành, nhưng dặn đi dặn lại ông Chính phải nói rõ đấy là
số tiền của cả nhà họ Phạm góp lại biếu quê. Ông Chính không dám sai
lời. Sau chuyến về thăm đầu tiên này, ý thức về sự trống vắng những
mối quan hệ với đất nước càng rõ, ông càng thấy khát khao làm một
vài việc gì đó còn có thể làm được để bù đắp lại.
Tuy nhiên, bất chấp mọi lời giải thích của các cháu ông, trong
chuyến về nước lần ấy ông vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được mọi hoài
nghi, mặc cảm. Một người bạn ở Los Angeles nói với ông một số chuyện
rắc rối ông ta gặp phải trong lần về thăm đất nước, ông ta kể:
“Khi rời thành phố Hồ Chí Minh trở về Mỹ, mãi cho đến khi màn hình
trên máy bay thông báo đã bay vào hành lang hàng không quốc tế, tôi
mới hoàn hồn, yên chí là mình vô sự!”.
... Chẳng lẽ tự dưng mình đưa đầu vào tròng? Năm 1973 mình đã bỏ ra
đi cũng chỉ vì...
Không nói ra với ai, nhưng lần về thăm ấy ông nóng lòng mong sớm
được giải toả khỏi tâm trạng nơm nớp. Đã thế lúc các cháu đang ăn
cơm với ông ở nhà ông Nghĩa, cậu hộ tịch viên mặc quân phục công an
hẳn hoi vào bàn với bà Nguyệt một số việc ở khu phố, ông Học đã lo
lại càng lo... Cả nhà giải thích cho ông thế nào cũng ông cũng chỉ ừ
ừ ào ào, trong bụng nghi vẫn hoàn nghi. Về quê thắp hương cho các mộ
xong, ông vội vã thăm các cháu và họ hàng, chân ướt chân ráo từ Hà
Nội ông bay thẳng đi Hongkong để trở lại Mỹ, hủy dự định vào thăm
Sài Gòn trong chuyến về thăm nước lần đầu tiên này...
Dần dần tự ông cũng nhận ra lo sợ như vậy là quá đáng. Những năm gần
đây ông cổ vũ và hỗ trợ một nhóm chuyên gia người Việt ở Tây Âu và
Mỹ đang hợp tác với nhau tin học hoá chữ Hán Nôm. Tự tay ông cũng
góp phần sưu tầm một số sách Nôm cổ của nước ta nằm rải rác trong
một số thư viện ở châu Âu, ở Mỹ... Người chủ hiệu sách tiếng Việt
lớn nhất ở San Jose dành trọn vẹn một buổi sáng để giới thiệu với
ông các sách về văn học chữ Nôm từ đời Trần xuất bản ở Việt Nam được
in lại tại Mỹ, chẳng hiểu bằng con đường nào... Công việc này đưa
ông đi sâu vào thế giới của thơ văn Lý – Trần ông vốn ước ao tìm
kiếm. Ông vô cùng ngạc nhiên thấy trong nước đã xuất bản nhiều công
trình nghiên cứu công phu về kho tàng văn học cổ của nước ta, càng
cảm thấy được khích lệ. Từ khía cạnh văn hoá, ông Học tìm ra được
nhiều điều mới mẻ trong lịch sử nước mình. Ông đối chiếu lịch sử với
hiện đại, đối chiếu nước mình với thế giới, với cả nhân loại. Tự
nhiên trong ông bùng lên niềm say mê tìm hiểu, so sánh quá trình
phát triển của các loại nước khác nhau trên thế giới.
|