Thế giới của hai người Nguyễn Ngọc Tư
Đã đến lúc ta phải nghi ngờ phương pháp ở cử của mấy bà già ở quê.
Về mặt khoa học, ai cũng biết, một tuần hạn chế tắm gội thì vi trùng khủng khiếp. Khủng khiếp hơn là phải nhốt mình trong căn buồng tối mịt, hơi nóng lửa than hầm hập, người bị rang giòn. Mùi than cháy và tro nóng hăng nồng trong không khí. Mồ hôi lúc nào cũng ròng ròng. Khắp mình bôi nghệ tươi vàng khè. Vậy mà mấy bà già chỉ cho mỗi tắm trơn vài gàu nước ấm.
Đó là chưa kể phải trùm chăn kín mít với nồi nước xông nghi ngút khói. Mùi lá sả, lá ổi, lá gừng tươi làm bạn thèm… một nồi ốc luộc. Nhưng phải đến sáu tháng sau bạn mới có cơ may được ăn. Còn nhiều món ngon chết giấc mà bạn phải chịu đựng, giày vò, thèm thuồng, như nước đá bào chan xirô, kem sầu riêng, chè khoai môn, cóc ổi ăn kèm với mắm sống, măng hầm xương, thịt bò xào khổ qua, gà xé phay, canh chua cá lóc hay đơn giản hơn, chỉ là rau sống. Mấy bà già kiên quyết đãi bạn món cá (hoặc thịt) kho quéo, rắc tiêu cay xé, mấy loại canh rau lang, bồ ngót, bắp chuối, thường xuyên hơn là món móng, giò heo bởi vì nó… lợi sữa. Sau bữa cơm là một muỗng gừng tươi ngâm với mật ong cũng rất ư là… nóng bỏng.
Sau bữa cơm, bạn cũng đừng hòng nằm dài ra đó mà sướng, mấy bà già cằn nhằn chừng nào bạn chịu nằm sấp mới thôi. Ăn no mà ép cái bụng xuống vạt giường, bên dưới là than đước đang âm ỉ cháy, thì ấm ức thật. Và ngay khi bạn cảm thấy mình đã mạnh giỏi, đã khoẻ khoắn, muốn chạy chơi đâu đó thì vừa thò chân xuống giường đã bị rầy te tua, “đàn bà sinh nở, như con cua lột, đã dặn nằm chờ cho cứng cáp, mà cứ cãi…”
Thật sự ta nghi ngờ mấy bà già. Đây không đơn thuần là vấn đề sức khoẻ mà mấy cụ lại buộc một bà mẹ trẻ rơi vào cảnh lăn qua lăn lại trên giường nhỏ, không biết làm gì, chỉ ăn rồi lăn ra ngủ, ngủ dậy lại tới bữa ăn, cuối ngày thì tắm vài ba gàu nước nồng hăng mùi lá thuốc.
Đã đến nước này, mấy bà già còn muốn gì, ta?
Cái chân đi, cái chân rong ruổi đậu lại một chỗ rồi. Buổi sáng không còn cà phê ở quán vỉa hè gần góc đường nhiều bóng cây. Trưa qua đi trong nỗi nhớ mấy bộ phim tình cảm éo le trên ti vi, và chiều đến kéo theo nỗi bâng khuâng vô bờ bến, mấy đứa bạn ta bây giờ không biết ăn uống nhậu nhẹt ở đâu, đêm thăm thẳm sốt ruột không có cuốn sách nào trong tay để ru giấc ngủ say, chờ ngày mới đến. Chàng vào thăm ngày mấy lượt, mỗi bận âu yếm an ủi mấy câu, ngơ ngẩn ngó con, hôn con rồi đi làm lụng, họ hàng vén rèm thăm hỏi một chút rồi cũng về nhà. Không còn những con đường người đông rợp, không còn những cái quán quen, không có những tin tức nóng hổi trên nhật báo, không ti vi, điện thoại… Thế giới như chỉ còn mình ta.
Mà không, còn một người nữa trong thế giới nóng nực và thinh lặng này, hắn đang ngủ say kia. Hắn ngày càng đỏ, chắc do ảnh hưởng lửa than. Tóc hắn dài như mấy tay chơi nhạc rock ở Mỹ. Móng chân, móng tay cũng dài, cứ chực chờ cơ hội tụt găng tay giữ ấm ra để cào mặt chơi. Da hắn mỏng, trong như pha lê, như những mạch máu nhỏ li ti kia hoàn toàn có thể chạm được. Hắn hay cười trong giấc ngủ. Lúc thức cũng chẳng thèm nói năng gì, đói: khóc. Khó chịu: khóc. Nực nội: khóc. Lạnh lẻo: Khóc. Buồn ngủ: khóc. Đái dầm ướt tả: Khóc. Thế giới chỉ hai người nhưng mỗi người lại một ngôn ngữ khác, thành ra dù muốn hay không, bạn phải học, để khỏi cô đơn.
Bạn cầm tay hắn, hôn khắp mình hắn, bạn nghe mùi sữa thơm nồng nàn. Sữa là của bạn, nhưng sữa chỉ thơm trên da thịt hắn. Lẩn khuất trong đó là mùi khói, mùi dầu khuynh diệp, mùi phấn rôm... dịu dàng. Lúc bạn chán, bạn buồn, chẳng biết làm gì, bèn quay qua nhìn mặt hắn, sờ nắn hắn, tìm được chút mình trên gương mặt còn thô sơ, chưa rõ nét kia. Bạn trò chuyện với hắn bằng ngôn ngữ của mình, đôi khi cuộc chuyện trò diễn ra trong câm lặng, chỉ tim nói cùng tim, suy nghĩ nói cùng suy nghĩ. Hắn đái bổng lên trời, cầm cái lon sữa bò hứng vờn theo tia nước, bạn bật cười. Thấy vui quá chừng, vui mà lạ, vui không giống như ngồi nói chuyện phiếm với mấy đồng nghiệp, vui không giống như đùa với chàng, không giống như làm được một việc gì đúng như mơ ước.
Vui, vì khi thế giới không còn ai nữa, đã nín lặng, đã trôi xa, thì vẫn còn một người ở lại với bạn.
Hắn chắc cũng vui, vì lúc mới chào đời hắn rên rỉ dữ dội, bạn phải đặt hắn nằm nghiêng, quấn khăn thật chặt, ghì sát hắn vào người, thở trên vành tai hắn, gã trai cô độc kia mới chịu thôi than thở. Hắn sợ bạn bỏ hắn, dứt hắn ra.
Nhưng bạn vẫn còn đây, tay bạn vẫn nắm tay hắn, hơi thở vẫn còn bên hơi thở dù những ngày rất dài qua đi. Và cái thế giới nhỏ bé đó thắp mãi trong ký ức một ngọn đèn rực rở, lúc cô đơn nhất, yếu đuối nhất có người ở bên người.
Cái phương pháp ở cữ xưa cũ của mấy bà già, dường như vượt ra khỏi mục đích vì sức khỏe. Nghi ngờ lắm…
Trở về trang chủ Nguyễn Ngọc Tư Lên trang này ngày 15-9-07 |