Năm ngoái và sợi dây thừng…

Tạp văn

 

Nguyễn Ngọc Tư

 

Mọi người gặp nhau ở sảnh cơ quan, tếu táo chào, lâu quá không gặp ha, năm ngoái tới giờ… Ừ, năm ngoái. Bỗng dưng ta ngơ ngẩn ngậm ngùi, chỉ hôm trước hôm sau mà nghe xa lắc xa lơ hai từ “năm ngoái”.

 

Nghe buồn như đang ngửa tay hứng thời gian, nhưng bất lực nhìn nó chảy qua kẽ tay, mất hút. Sợ quá. Hôm trước ta còn tung tẩy, chộn rộn tuổi hai chín, ngủ một giấc (hai năm) thức dậy đã ba mươi, đã thấy dè dặt ít nhiều. Gửi một email đi lúc nửa đêm, thư ghi năm 2006, mười lăm phút sau nhận lại lời chúc mừng của người bạn thiết, thư của 2007. Chỉ cách nhau từng ấy phút, mà thư ta đã là thư năm ngoái, thử hỏi có sợ không?

 

Sợ, bản thân từ “năm ngoái” cũng đáng sợ, rất tượng hình, như đó là khoảng thời gian rất xa xôi, mà khi muốn nhìn lại, ta phải ngoái đầu. Trong khi ngày cũ vẫn còn dư âm, ngày cũ vẫn còn đau cái cảnh người siết dây thòng lọng vào cổ người, ngày cũ vẫn còn vui vì những lời chúc mừng muôn màu muôn vẻ của anh em bè bạn. Thì bỗng dưng năm ngoái xuất hiện chình ình, ta phải ngồi ngắm hôm qua, chiêm ngưỡng hôm qua như chuyện xa xôi rồi. Thử hỏi có khó chịu không?

 

Khó chịu, bởi niềm vui ấy vẫn còn phảng phất, nỗi đau ấy vẫn âm ỉ trong lòng. Sợi dây thừng vẫn lủng lẳng, trơ tráo đung đưa trước mặt mình. Vẫn bắt mình nghĩ đau đáu, sao người ta không dùng nó để kéo gỗ, buộc thuyền, giăng võng nằm chơi, chằng nhà chống bão mà lại dùng để giết nhau. Thằng em cười, chính trị đấy bà ơi. Nhưng dây có tròng vào khúc bê tông mang tên Chính Trị đâu, rõ ràng là nó siết lấy một con người bằng da bằng thịt. Ui chao!

 

Nên buộc phải mang hình ảnh sợi dây sang năm mới, mà, lâu lắm mới có thể quên được buổi trình diễn của man rợ này. “Năm ngoái” bất lực không thể bứt lìa nỗi buồn đó, đành đẩy nó ra xa xa. Để ta ngóng cổ lên dòm, để thấy cái đau đó đã trở thành quá khứ. Không thể chỉnh sửa được, rất có thể, sợi dây đó có thể người ta sẽ đem vào viện bảo tàng, với mấy lời chú thích a b c hùng hồn, không thể đổi lại là “sợi dây này đã từng được ném xuống cứu sống một người mắc kẹt nơi sườn núi”.

 

Sợi dây thừng đã thuộc về năm ngoái, cùng với những nỗi đau nhân tình thế thái khác được lưu giữ ở đấy, vĩnh viễn. Và ta phải sống với những ngày mới, sống tử tế, mong góp chút gì đó nhỏ nhoi, để những lời nói trên đời này thốt ra chỉ thể hiện tình yêu thương dịu dàng chứ không phải làm nát lòng nhau, để những sợi dây được sống đời dây, chỉ buộc người lại với người, níu người gần với người.

Trở về trang chủ Nguyễn Ngọc Tư

Lên trang này ngày 12-1-07
(Dùng bản Tư gởi)