Một cuộc đời khác…

Tạp văn

Nguyễn Ngọc Tư

 

Dạo này hay nhận được nhiều lời phàn nàn, nhất là đám bạn bè cứ rầu rĩ, trong T dường như tồn tại hai con người, chẳng biết đâu mà lần. Khi gửi tin nhắn hay email thì là một người nồng nhiệt, tươi tỉnh, cởi mở, gặp nhau thấy đổ vỡ dễ sợ, vì mặt lạnh tanh, dè dặt, ăn nói cũng đối phó, cầm chừng.

 

Nghe người ta phiền mình mà… sướng. Vì người ta nói về mình mà thấy hơi giống… mình (trường hợp này cũng hiếm gặp), rằng trong ta có hai cuộc đời (tất nhiên, trong ta có nhiều hơn thế). Mà, nghe chừng, trong ý tứ của bạn bè, con người của thế giới ảo dễ thương hơn.

 

Ừ thì, chính ta còn thương ta-ảo nữa mà. Thương như một người thương lấy một người. Ở đó, không còn khuôn mặt, dáng dóc của ta, không còn giọng nói gù gù vô duyên của ta, ta sống bằng cảm giác, ý nghĩ, nỗi lòng. Giống như ta-chiêm-bao, ta-ảo vui tưng bừng. Không xương thịt, không thể chạm vào, nhưng mỗi ngày ta-ảo đều thấy mình trước gương, rất hồn nhiên, thanh thản. Vì sống thật, nói thật, yêu, ghét, đam mê thật. Nhiều lúc ta-thật đọc lại mail của ta-ảo thấy buồn cười, thấy nhói đau, chẳng hiểu làm sao mình không nói được bằng lời, bằng mắt những câu ấy trước mặt người ấy. Nhớ ai, yêu ai thì cứ bảo rằng tôi nhớ, tôi yêu. Sướng rơn, nhẹ nhỏm cả lòng, mà chẳng bị mất mặt, vì anh nọ cứ nghĩ đấy là ta đùa, vì ta cứ ra rả mấy câu này như bán bánh mì nóng giòn, vì lời lẽ trong thế giới ảo cực kỳ… biến ảo. Bông lơn. Cười cợt. Tui ieu ban we. Câu chữ trơ trơ, dửng dưng, nói theo nhà văn Châu Diên, là chúng cứ nhơn nhơn ra. Người muốn tin, cũng phải ngờ ngợ, bởi con T mà mình gặp thường là tỉnh bơ, thản nhiên, không thể nào, ừ không thể nào… Ta-ảo không cần người ta hiểu được mình (mong gì, chính mình còn không hiểu được mình nữa mà), cho nên cứ trải nỗi lòng vào thế giới ảo – nơi những cái bóng vốn câm lặng gặp nhau, cất tiếng nói, và tuyệt vời, đôi khi được đáp lời. Để ta-thật bớt nặng nề, giữ lấy gương mặt buồn bã ấy, xương cốt mỏi mê ấy mà sống tiếp.

 

Mà yêu lấy cuộc đời, đó là khi buồn quá, gởi một cái mail than thở với bạn bè, bỗng thấy cái buồn này không… nghiêm trọng, bởi có loại buồn thậm chí không thể dùng câu chữ để viết thành. Đó là khi đau đời quá, lên diễn đàn cự nự, khiêu khích, chọc ghẹo, bỡn cợt những cư dân ảo khác, lòng đang buồn đầy bỗng lưng. Rưng rưng. Họ cũng là người ảo, cũng biến đổi ngoay ngoắt giữa những giả-chân vậy mà chẳng làm ta cô độc như ở giữa những gương mặt người nói cười thưa thốt, chẳng làm ta hoang mang như có kẻ đứng chình ình trước mặt mình mà không dò được lòng.

 

Tưởng lên mạng như thế là đã được nhiều lắm rồi, một mớ kiến thức ngổn ngang, được ánh mắt sướng rơn, ngưỡng mộ của mấy ông sếp khi mình đưa mấy bài viết, tư liệu hay nhờ giỏi săn lùng. Được cái nhìn nể nang của các đồng nghiệp khi mình đọc vanh vách chức năng, kỹ thuật của các loại máy kỹ thuật số, điện thoại di động vì đứa cấp tiến thứ nhì cơ quan Văn nghệ (sở dĩ thằng kia đứng nhất chỉ vì nó biết chơi game online và… chat) rất đam mê các website loại này. Được vui òa vỡ khi lang thang trên xa lộ ảo bỗng gặp lại thằng bạn đã biền biệt nhiều năm. Được ấm lòng, chia sẻ khi nhận ra người nào đó cũng cô đơn như mình, đau nỗi đau giống mình.

 

Tưởng vậy là quá nhiều, bỗng một ngày lên mạng ta thấy mình được nhiều hơn thế. Còn gì tuyệt bằng được sống như một con người vô tư, thanh thản, không đối phó, chống đỡ, không sợ hãi, nghi ngại.

 

Như đã từng mơ ước…

 

Trở về trang chủ Nguyễn Ngọc Tư

Lên trang này ngày 22-1-07
(Dùng bản Tư gởi)