Cuộc tình tuyệt chủng
Truyện vui vui Nguyễn Ngọc Tư
Mối tình của Nị đã tồn tại tới ngày thứ bốn mươi. Bất chấp những đồn đoán thêu dệt của cả nhà Nị, tối qua chàng vẫn thắm thiết đưa Nị về. Sự kiện này làm em trai của Nị thua độ trầm trọng, nó cá với mọi người năm chầu nhậu quả quyết lần này Nị cặp bồ không quá con trăng. Có lý do để nó tin vậy, Nị đã qua mười bốn mối tình, mỗi mối tình được nhiều lắm là nửa tháng, có khi chỉ hai ngày. Nị xinh đẹp, dịu dàng, không phải là cô gái sâu sắc cả nghĩ, không quá cầu kỳ đòi hỏi đối phương phải có ngoại hình bắt mắt, cơ bắp săn chắc, vàng bạc lắc cắc nhưng đường tình duyên cứ lận đận vì cái chủ nghĩa lãng mạn mà Nị ôm ấp tôn thờ. Nên có chàng đẹp trai như anh Hugh Jackman, thông minh như chú Ngô Bảo Châu, giàu gần bằng chú Bill Gates mà Nị vẫn ngoe nguẩy nguýt ngang không thèm ngó tới, chỉ vì chàng kia hong biết câu thơ lãng mạn nào, kiểu như ta buồn hong biết mần sao ta buồn, chỉ vì chàng ta thấy trời kéo mây đen liền hối, đi lẹ lên em ơi kẻo mưa là ngập đường, có nước sắm sào đứng trên xe Rolls-Royce của mình mà chống.
Chàng mới nhất, mối tình mới nhất của Nị chỉ đi xe đạp, một chiếc xe đạp cũ mèm ốc vít rơi rụng như mưa sao băng, không ngờ ăn điểm ngay trân chỗ đó, thời này đi xe đạp phải có tâm hồn lãng mạn ghê lắm, xe càng cũ chứng minh lòng chung thủy càng cao. Nị đoán đúng, chàng lãng mạn quá sức tưởng tượng. Chàng yêu thích những cơn mưa sầm sập làm những con đường biến thành sông rạch, lúc đó Nị lội bì bỏm cạnh chàng, tà áo dài nổi lềnh bềnh trên mặt nước bên cạnh cùi bắp, xác mía cùng muôn vàn rác rưỡi, “Nhìn em mộng mị, não nùng làm sao đâu…”, chàng ngẩn người khen. Nị sướng lịm người. Đi chơi với nhau, bị mắc trong đám kẹt xe dài tám cây số, chàng vẫn ung dung như không, chàng kêu Nị chịu khó lắng nghe tiếng còi xe inh tai điếc óc chung quanh có phải hao hao giai điệu bài “Diễm xưa” nổi tiếng không. Nị nhắm mắt mơ màng, nói giờ chuyển qua bài “Con thuyền không bến” rồi đó anh. Bởi vậy đôi tình nhân chẳng cần phải vội vã gì, vừa nghe những giai điệu trữ tình vừa ngắm khói đen phụt ra từ hàng ngàn ống xả xe máy trước khi tan vào không trung đục ngầu, mường tượng từ khói bao nhiêu hình ảnh nên thơ tươi đẹp, kia là cây bàng lá vàng, kia là đôi chim lim dim, kia nữa là con thỏ ăn cỏ. Có bữa mơ mộng chán chê, Nị và chàng chụm ngoẻo đầu ngủ ngồi một giấc, lúc thức dậy vẫn còn xe vẫn còn kẹt dài bốn cây số rưỡi, đôi tình nhân không thấy bực chút nào, lại vui vẻ mơ mộng tiếp.
Nhiều khi Nị phải nhéo đùi coi đây có phải là giấc mơ không khi gặp một người tình lý tưởng vô cùng tận. Lọt vô con đường dằng dặc lô cốt, phải va quẹt nhích từng chút một, bầu trời bị che chắn chật muốn ná thở, chàng ngước lên bảo, thấy không em lô cốt làm bầu trời như một khung tranh vậy, nếu có con diều bay nữa thì thơ mộng còn gì bằng. Dây điện chằng chịt búi nhỏ búi to chàng nói tóc của thành phố đó em, mấy hôm rày gió nhiều nên tóc rối. Bụi đường mù mịt với chàng là sương mù, là khói đốt đồng. Nhờ sự lãng mạn bay bỗng của chàng, Nị thấy thành phố này đúng là thiên đường, bỏ xa Jeju, Venice, Paris, Honolulu, Praha… Tới khi cưới đâu có cần hưởng tuần trăng đâu xa, Nị gật gù nói vậy. Nhắc cưới mới nhớ vài mối tình xưa đã tan vỡ vì bàn chuyện cưới mà chàng kia chỉ quan tâm sau đám cưới vợ hay chồng sẽ giữ tiền; đãi tiệc thì nên đãi buổi trưa ai nấy cũng mệt mỏi không ăn được bao nhiêu chứ đãi chiều nhậu đầm đìa tới nửa đêm là lỗ sặc máu; đi du lịch trăng mật nên đặt vé máy bay trước sẽ được giảm hai mươi lăm phần trăm. Nghe ớn ói.
Nhưng người tình đương kim của Nị không bao giờ quan tâm tới tiền bạc, quãng thời gian giáp lương (cũng như nông dân kỳ giáp hạt ấy), chàng không đưa Nị la cà quán xá mà rủ nhau ăn đồ nướng các loại bao gồm khoai nướng chuối nướng bắp nướng rưới lên nhiều nhiều mỡ hành, ngồi ở lề đường ngó lá me bay, thở khói khoai mà tình tự, lãng mạn kinh khủng. Bụng chàng sôi rột rẹt, chàng nói em nghe chăng tiếng lòng anh đang réo gọi tên em?
Cả nhà mừng cho Nị, chỉ chị Nhí là hơi nghi ngờ, chị đang mất lòng tin vào đàn ông nói chung. Xưa chị yêu và cưới một anh vô cùng nhỏ nhẹ và tử tế, ai dè chỉ bữa sau chồng chị cuốn gói theo… trai. Phải theo gái chị Nhí cũng hong tức, đằng này theo trai, ta nói chị hận dễ sợ. Càng hận càng thấy bồ của Nị đáng nghi ngờ, không thể nào trên đời này có người không quan tâm tới kẹt xe, ngập nước, cũng chẳng coi tiền bạc ra gì. Như động vật quý hiếm trong sách đỏ, thấy hong bình thường à nghen.
Ngày thứ bốn mươi chín, Nị về nhà một mình với cái mũi cà chua, mắt dâu tây, miệng mếu máo như trái táo nói chia tay chàng kia rồi. Hôm nay hôn nhau ngoài bãi cỏ xong chàng ta thấy nóng nảy dậy động trong người hay sao mà rủ, mình tới nhà trọ nào đó tâm sự ấy ấy đi em. Một con người lãng mạn chừng ấy, tinh thần cao quý chừng ấy mà cuối cùng cũng đòi vô một nơi trần tục làm chuyện trần tục ấy ấy là sao, Nị ngửa mặt kêu trời.
Chị Nhí nghe xong gầm lên, con Nị này ngu quá bay ơi, có phước mà không biết hưởng. Thằng đó nó đi đường nào, ngã nào, để chị đuổi theo coi còn kịp không?
|