Của mình, của người Tạp văn Nguyễn Ngọc Tư
1 Những lần
làm việc đến nửa khuya, lúc đặt lưng xuống giường mới hay đã quá
giấc, đành bấm bụng đếm đêm bao nhiêu dài. Nằm chờ cơn buồn ngủ tới,
tiếng nhạc từ đâu vẳng lại, xao xác. Có lúc nghe gần, thủ thỉ như
chỉ cách một tấm vách, có lúc lại xa xăm như tận cuối đường. Tôi nín
thở. Có cảm giác nhạc hay đến mức còn chút xíu nữa là… chết (nếu
chết là giới hạn cuối cùng). Ngạc nhiên quá chừng, những bản nhạc
bolero bình dân, cũ sì bỗng dưng buộc người ta phải phung phí cảm
xúc. Bữa sau, tôi lọ mọ ra tiệm bán băng đĩa khi họ mới vừa mở cửa.
Chủ tiệm là người quen, trố con mắt khi tôi hỏi có “Xóm đêm” không ?
“Đồi thông hai mộ” ? À, cả “Kiếp nghèo”, “Chuyến xe lam chiều”… Hớn
hở na mớ đĩa về, mở máy và nghe… lãng xẹt. Ngờ ngợ, đến khuya mở
lại, quả thật không hay như đã từng nghe lóm đêm đêm. Cảm giác dường
như thiếu một chút hiu hắt, một chút rầu rĩ, một chút mộng mị, một
chút xa vắng… Vừa tắt nhạc nhà mình đi, thì má ơi, đằng xóm vẳng lại
“mưa rừng ơi mưa rừng, hạt mưa nhớ ai mưa triền miên…” 2 Cũng nhi nữ thường tình, tôi rất sợ gặp người xinh đẹp, trắng trẻo, chụp hình chung với họ còn khủng khiếp hơn. Cảm giác mình như cục than tèm lem đứng bên đống tuyết. Còn lại một mình, tôi cứ đứng trước gương, nghĩ về làn da trắng như nước cơm vo, mà đau nhói bên sườn. Một bữa (lịch sử) trong đời, tôi vào vai… cô dâu, người của tiệm trang điểm tô vẽ xong, tôi muốn khóc. Thì ra tạo hóa cũng khéo lắm, nên phối cái mũi này, cái miệng này, mắt này rất hợp với màu da ngăm ngăm này. Nên nhìn mình trắng trẻo trong gương như đang đeo mặt nạ, vô hồn…
Chơi nhà
bạn, thấy họ nuôi con chó Nhật, lông dài, óng mượt, thả từng lọn,
mong manh, đỏng đảnh như một tiểu thư. Ra khỏi nhà bạn, nhưng lòng
còn lẩn quẩn ở đó. Ám ảnh bởi bộ lông, tôi quyết lùng mua bằng được
con chó xinh đẹp giống như của bạn, khốn khổ, phải đánh đổi cả tháng
lương. Hể hả mang cô nàng về, bỗng hoang mang, con vật chỏn lỏn, rời
rạc, không ăn nhập gì với ngôi nhà bụi bặm, lộn xộn, bề bộn của
mình. Ngồi thừ ra ngó chó kiểng một hồi, thót ruột nghĩ tới việc
phải mua thịt bò cho nó ăn, thấy con vật vô duyên tệ. 4 Và hoa ở nhà người, bèo ở ao vườn người, trang phục của người, sự dịu dàng của người… khi thuộc về mình, lại thấy… sống sượng, buồn cười. Lại thêm một lần vỡ lẽ, “À, ra thế…”. Lại thấm thía bài học có nhiều thứ chỉ nên để ngắm xa xa. Lại thêm một thí dụ về ảo tưởng. Lại hao mòn một ít tình cảm và… tiền (tất nhiên). Tưởng vậy là quá đắt, nên tiếc hoài, cho đến khi nhận ra, mình đã bớt đi những ham muốn xa vời. Trong lòng luôn có ý nghĩ, chức vụ ấy, ngôi nhà sang trọng ấy, những đứa trẻ xinh đẹp thông minh ấy… chưa chắc thích hợp với mình. Dù của người luôn luôn đẹp… Bài học của mình, của người mua vài lần, xài tới muôn năm. Rẻ quá…
Trở về
trang chủ Nguyễn Ngọc Tư
Lên trang này ngày 29-9-06
|