Chút tình nhỏ nhít…

Nguyễn Ngọc Tư

 

Hôm trước rửa chiếc xe máy của mình lần cuối, trước khi cho nhỏ cháu đem lên Sài Gòn, lúc kỳ cọ đồng hồ công tơ mét tôi nhìn thấy con số dừng lại ở 92.880. Tôi dừng lại mơn man mặt kính rạn nứt chi chít phía trên con số đó. Trong khoảnh khắc, tôi thấy thân thiết với chiếc xe biết chừng nào. Hơn một người bạn, hơn một người yêu. Và thật khó khăn khi phải chào biệt rời xa nó.

92.880 cây số. Tôi tự hỏi đã đi đâu trong bảy năm qua, cùng với chiếc xe cà tàng này? Xấp xãi lồng lên chạy trong nắng trưa, mưa sớm, trong khói bụi dày đặc. Tôi đi chợ. Đưa đón con. Tới cơ quan. La cà quán xá. Về nhà má… Và những chuyến đi xa. Qua những con đường mịt mù đất đỏ, những con đường chen chúc người, những con đường buồn hiu cỏ cháy, những con đường nhiều hoa dại… Chia sẻ với nhau nỗi hồi hộp khi qua những chiếc cầu xiêu vẹo như răng bà già, nỗi hoang mang đi trên cung đường xa lạ, sự bịn rịn man mác lúc đi qua cây bằng lăng lẻ. Từ chạy những vòng bánh xe đầu sợ cóng hết chân tay, cho tới buổi chiều nay, quả thật không đếm hết những kỷ niệm của chúng tôi, hôm nào xốc ổ gà té bầm đầu gối, hôm nào dầm trong cơn mưa thiệt dài, hôm nào kẹt phà đứng chờ trong nắng chang chang, hôm nào cả hai chìm trôi trong con đường mênh mông nước… Lạ lùng quá, khi chứng kiến, đồng hành và sẻ chia bao nhiêu cơ cực buồn vui đó là… chiếc xe.

Không phải người, không phải bạn bè tôi, hay những người thân thiết. Đơn giản vì họ cũng có những cung đường riêng, những bối rối, bức bối riêng. Và giống như tôi, ở vòng quay đi về lủi thủi đó, họ thương yêu những phương tiện, vật dụng vô tri giác ở quanh mình. Một chị bạn tôi kể rằng nhà chị có cái máy giặt xài lâu năm, sắp mục rã tới nơi rồi, vừa hao điện vừa rùm lổ tai, mà chị luyến tiếc chẳng muốn thay. Sao xài cái gì là có tình cảm với cái ấy, đàn bà tụi mình kỳ quá, chị cười.

Tôi cũng thấy kỳ quá, phung phí quá, trong khi quan hệ người với người lắm khi dè sẻn từng chút một, nhưng lại ngẩn ngơ nhớ tiếc khi xa một góc bếp, một mảng sân phơi, chiếc xe đạp, một cái áo cũ, bậc thang... Chỉ vì giữa tôi và chúng có quá nhiều kỷ niệm, những kỷ niệm đôi khi không bao giờ xảy ra giữa người với người. Nhiều nỗi vui, niềm đau ta nghĩ quá tầm thường, nhỏ nhít, nhưng chúng vẫn xảy ra thường xuyên trong cuộc đời, chỉ có điều hơi kỳ cục, trẻ con, sến rện khi thật thà chia sẻ với ai đó. Lúc tôi dụi mặt vô võng giấu nước mắt vì một cảnh phim quá sức cảm động, khi đó tôi và cái võng đã có với nhau một kỷ niệm. Kín đáo. Thầm lặng. Cái võng không bao giờ phán xét, “mít ước quá mày…”, hoặc “ê đừng có khùng vậy chớ, biết là dựng chuyện mà đi khóc như Lưu Bị…”, hoặc “thôi mà, nín đi...”. Và chiếc xe máy mà tôi sắp xa chưa từng tỏ ra buồn cười, chế giễu, “con nhỏ này tào lao ớn…” những khi tôi dừng lại giữa đường lặng nhìn một vạt hoa mua.

Thường, tôi là tôi thật nhất lúc ở một mình, lúc lộ nguyên hình con đàn bà vụng về, ngơ ngác. Nấu canh thì canh mặn, chiên cá để dầu cháy văng ra làm phỏng da, gọt rau củ lưỡi dao lỡ cứa ứa máu tay, chạy ra sân phơi gom mớ đồ trước cơn mưa thì mấy ngón chân lại vấp vào thềm, giũ áo con đem giặt bàng hoàng nhận ra áo nó dài bằng áo mình, con lớn hồi nào mình có hay gì đâu, trời… Những tình cảm bé mọn, bâng quơ đó vừa vặn để làm vài kỷ niệm vừa đau đau vừa ngọt ngào giữa tôi với ông táo, thềm nhà, sàn nước… Có lần lơ đãng sụp ổ gà té đo đường, lúc lồm cồm bò dậy, tôi liền săm soi chiếc xe coi có trầy trụa chỗ nào không, một ông già chống gậy đi qua cười, con nhỏ này coi trọng cái xe hơn thân nó. Tôi đâu có ý đó, chẳng qua vì thể diện, không nhờ chiếc xe để mình giả đò nghiêng ngó, biết giấu đi đâu cái mặt sượng ngắt này.

Giờ chiếc xe cà tàng đầy thẹo vết (y chang tôi) đã đồng hành cùng người khác, cũng yếu đuối, cũng vụng về, bất ổn nhưng ra vẻ mạnh mẽ, tươi trẻ, giỏi giang. Những con số trên công tơ mét lại lặng lẽ quay vòng theo những buồn vui người mới, rồi thảng thốt một ngày… như tôi đã thảng thốt bữa qua. Trời đất, mình đã đi muôn ngàn dặm mà vẫn không ra khỏi sân phơi, góc bếp, mái hiên… nhà mình.

Giờ đi qua khoảng sân ráo tạnh, nhớ buổi tiễn đưa sến rện chiều rồi (ngó tới ngó lui không có ai, mình đã ôm choàng chiếc xe máy một cái, haha). Và, giây phút đó tôi cùng mảnh sân lại có thêm một ký ức nữa, tình này cũng hứa hẹn đậm sâu…

 

Trở về trang chủ Nguyễn Ngọc Tư 

 

 

Lên trang này ngày 7-10-09
Dùng bản Tư gởi