Tin Sáng
Sức mạnh của đất Lữ Phương
Trong thần thoại Hy lạp có một vị thần không lồ bị bóp chết chỉ vì đã bị địch thủ nắm được nhược điểm của mình, và đó là Ăngtê. Thừa kế được sức mạnh của cha là Gaia – thần linh của Đất – cho nên tất cả sức mạnh của Ăngtê cũng là sức mạnh của đất. Chừng nào chân còn chạm đất thì Ăngtê còn là vô địch, nhưng xa đất rồi, Ăngtê không còn một chút nội lực nào nữa: Ăngtê bị tiêu diệt chính là vì lẽ đó. Nhiều người cộng sản rất hay nhắc đến câu chuyện trên đây mỗi khi có dịp nói đến mối quan hệ của Đảng với nhân dân. Nhân dân chính là mảnh đất màu đã nuôi Đảng lớn lên, đã cho Đảng mọi thứ từ những lúc Đảng còn trong thời kỳ trứng nước đến ngày Đảng trưởng thành. Nhân dân đã cho Đảng thóc gạo, đã che chở Đảng trước sự lùng sục của kẻ thù; và chính nhân dân đã cung cấp cho Đảng những cánh tay, những bộ óc ưu tú nhất để Đảng xây dựng đội ngũ cán bộ của mình. Nhờ nhân dân mà từ số không Đảng ngày càng lớn mạnh. Sự giúp đỡ của nhân dân đối với Đảng là sự giúp đỡ không kể giờ giấc, không kể đêm ngày, không tính đến mọi hy sinh, nguy hiểm. Điều đó không có gì là khó hiểu: lý do tồn tại của Đảng cũng là vì nhân dân. Đảng không có mục đích nào khác hơn là đưa nhân dân ra khỏi cái bóng đêm của nghèo khổ, dốt nát, bị áp bức bóc lột. Đảng không có tham vọng nào khác hơn là tham vọng được thấy nhân dân sống được một cuộc đời ấm no, tự do, có nhân phẩm. Suy nghĩ từng đêm từng ngày của Đảng cũng chỉ là nỗi ưu tư về hạnh phúc của nhân dân. Chừng nào cuộc sống còn có những trẻ thơ nhếc nhác, còn có những người già cầu bơ cầu bất, chừng nào xã hội còn còn có những cuộc đời cô đơn, tủi nhục, chừng ấy giấc ngủ của Đảng không bao giờ yên. Sự phè phỡn, hả hê không phải là phẩm chất của Đảng. Nhân dân đùm bọc, tin tưởng Đảng bởi vì nhân dân cần đến Đảng, như kẻ đi thuyền cần địa bàn. Trước khi có Đảng, đã có bao tiếng khóc và những tiếng thét, nhưng tất cả đều uất nghẹn trong đêm đen. Từ khi có Đảng, tiếng khóc và tiếng thét vẫn còn, nhưng thêm vào đó đã có niềm hy vọng. Đảng ra đời từ nỗi khổ của nhân dân, nhưng Đảng không chỉ dừng lại ở đây: Đảng chỉ cho nhân dân con đường giải phóng. Đảng đem đến cho nhân dân địa bàn. Ra đời từ lịch sử đấu tranh của những người lao khổ, Đảng cũng đem đến giải pháp toàn bộ để chấm dứt mọi khổ đau của lịch sử. Đảng hình thành từ lịch sử, nhưng Đảng cũng là nhân tố chủ quan, chủ động để thúc đẩy sự phát triển của lịch sử. Giữa Đảng và nhân dân có mối quan hệ ruột rà. Đảng là tổ chức của những người công nhân, nhưng Đảng cũng là ý thức tiên tiến của cả thời đại. Để giải phóng mình, những người công nhân không thể không giải phóng toàn xã hội, không thể không huy động sức mạnh của toàn thể loài người đau khổ. Vì vậy những người nông dân bị tước đoạt, những người trí thức tủi cực và tất cả những ai yêu mên chân lý, khát khao tự do cũng đều có thể tìm đến Đảng. Đảng trở thành niềm hy vọng cho tất cả mọi người mà đồng thời cũng là làn gió khơi lên ngọn lửa chiến đấu trong trái tim tất cả mọi người. Nhờ vậy mà Đảng trở thành vô địch. Xa rời nhân dân, như Ăngtê trong thần thoại, Đảng sẽ mất hoàn toàn nội lực và sẽ không có lý do gì để tồn tại nữa. Kẻ thù của Đảng, sau bao nhiêu thất bại đắng cay, đã hiểu được cội nguồn làm nên sức mạnh của Đảng, nên đã tìm mọi cách – tinh vi nhất, độc địa nhất – để vu khống Đảng, đồng thời hứa hẹn với nhân dân những chuyện hoang đường, mục đích chỉ là để tách rời Đảng khỏi nhân dân. Đế quốc Mỹ trước đây đã vừa phát bột mì cho nhân dân vừa ca cho nhân dân nghe những bài ca cải cách và gọi đó là “những chương trình chinh phục trái tim và khối óc nhân dân”. Ngày bọn bành trướng phát xít ở Bắc Kinh, thực chất là bọn người coi nhân dân là một bầy nô lệ, nhưng vẫn đội lốt “chủ nghĩa xã hội”, đội lốt “đảng cộng sản” để lừa phỉnh nhân dân. Thực chất chúng chỉ là nhũng bọn phản đảng, bọn chiêu hồi. Những người cộng sản không bao giờ có thể để đánh mất “bửu bối” của mình. Nếu họ phải gìn giữ sự đoàn kết trong Đảng “như giữ gìn con ngươi của mắt mình” thì họ cũng phải bám chặt mặt đất như giữ gìn hơi thở của mình. Không thể viện ra bất cứ lý do nào để xa rời đất mẹ, mảnh đất màu mỡ và thiêng liêng đã đem đến cho những người cộng sản sự sống và sức mạnh không gì lay chuyển được. Chỉ có trở thành người “thầy” của nhân dân, sau khi đã là người “đầy tớ” của nhân dân. Tất cả mọi hành vi độc đoán, coi thường tính mạng, tài sản, coi thường nguyện vọng chính đáng của nhân dân đều hoàn toàn xa lạ với truyền thống của Đảng. Nhân dân là chủ thể của lịch sử, Đảng là con đường, người tổ chức. Đảng lãnh đạo để nhân dân làm chủ. “Đảng là ai? Đảng là anh, là tôi, là tất cả mọi người trong chúng ta. Xin Đảng đừng bỏ chúng tôi để đi theo con đường đúng nhất của mình. Bởi vì không có chúng tôi thì đó sẽ là con đường xấu nhất”. Nếu tôi nhớ không lầm thì đấy chính là một ý thơ của (kịch tác gia cộng sản người Đức) Bertolt Bretch.
Lữ Phương Tin sáng, 10/6/1979
27-10-08
|