Đoạt mạng trước thềm Đại hội 13 Sao Băng
Đột tử trên ghế Chủ tịch nước, Trần Đại Quang vẫn kịp có lời nguyền cuộc
chiến đoạt ghế sẽ là cuộc chiến đoạt mạng. Lời nguyền này của Quang được
chứng khi trong đêm đại tang, sét bủa vây trên bầu trời Hà Nội.
Đại hội 13 ngày càng giống ngưỡng cửa tử thần.
Không phải ngẫu nhiên mà Nguyễn Phú Trọng công cán Kiên Giang lại ngã
bệnh đến mức giờ tay vẩy vẩy như cào cào gãy cánh. Vậy nhưng, cũng như
Napoleon của nước Pháp thế kỷ 19 và Putin của nước Nga thế kỷ 21 “một
khi ta đã có tột đỉnh quyền lực thì ta không thể từ bỏ, không thể cam
tâm từ bỏ”
Họp Trung ương, ông ta chỉ có thể ngồi vì hai chân đã không thể đứng dù
chỉ vài phút. Ngồi và dạy đời Trung ương, nào là “đừng tưởng thấy đỏ là
chín”, nào là “đừng nhìn gà hóa cuốc”, nào là “có con mắt tinh đời”, nào
là “đừng chỉ thấy cái mã bên ngoài nó che đậy cái mã sơ sài bên trong”
“Con mắt tinh đời” thế nào thì không biết, chỉ biết là lũ người dưới ông
giờ đồng lòng, mồm thì bảo nhau một điều Tổng Bí thư, hai điều Tổng Bí
thư và thượng tôn nguyên tắc “giữ gìn sức khỏe cho Tổng Bí thư”, tay
chân thì cứ thế lẳng lặng chia nhau quyền lực, chia nhau thị phần. Tóm
lại, chia để trị, còn ông lên chùa thành phỗng.
Nhưng thời kỳ chia đều để trị chỉ kéo dài đến Đại hội, trong bó đũa phải
có cột cờ. Nếu Đại hội này Trần, Nguyễn phân tranh không bên nào thế
thượng phong, tất cả sẽ đều đồng thanh tương ứng, nhất nhất đồng lòng
mời phỗng ngồi thêm nhiệm kỳ nữa cho toại ý Đảng, đẹp lòng dân.
Trước khi toại ý Đảng, đẹp lòng dân thì cứ phải quyết tử với nhau đã.
Để được lòng tất cả các bên, Phạm Minh Chính, Trưởng ban Tổ chức Trung
ương hô biến “lợi ích nhóm”, “phe cánh” thành một khái niệm mỹ miều là
“quy tụ” và bê vào Nghị quyết 214 của Bộ Chính trị như một phẩm chất
không thể không có của yếu nhân.
Thế là từ đó, đơn thư tố cáo về phe cánh, lợi ích nhóm bị vô hiệu hóa vì
giờ làm gì còn những thứ xấu xa đó? Cuộc chơi trở nên sòng phẳng rõ rệt,
anh nào mạnh thì anh đó “quy tụ”.
Quyết tử lần này cũng đặc sắc gấp bội các nhiệm kỳ trước.
Với tiêu chuẩn hàng đầu mà Nghị quyết 214 đưa ra là giữ nghiêm kỷ luật
phát ngôn, đố đồng chí nào dám vi phạm mà xì tin ra cho “lề trái”. Thời
gian qua, thông tin nhân sự toàn nhảm.
Giờ các đồng chí chiến đấu với nhau bằng lề phải, vừa đúng kỷ luật Đảng,
vừa xứng mặt hảo hán.
Võ Văn Thưởng, kẻ bất mãn ngồi ghế Trưởng ban tuyên giáo trung ương,
ngoài việc viết dăm bài chửi đổng những người đồng chí của mình là dân
túy, thì ngày ngày ngồi uống nước nhạt “tọa sơn quan hổ đấu”.
Truyền thông trong nước được dẫn dắt bởi cái gọi là chống tiêu cực, để
trở thành hoặc công cụ cho phe phái, hoặc làm tiền, hoặc cả hai.
Đến người chết rồi mà cũng còn bị dựng dậy để xung trận. Vụ án Hồ Duy
Hải là một ví dụ điển hình.
Con trai của Lê Minh Trí, Viện trưởng Viện Kiểm sát nhân dân tối cao vừa
tử nạn ở tuổi 29, chưa kịp lập gia đình. Không biết chết con có giúp Trí
hiểu được nỗi đau về những cái chết oan ở Bưu điện Cầu Voi 12 năm trước,
khi mà chính Trí đột nhiên phất cờ cứu kẻ tạm gọi là đương kim hung thủ.
Trí làm vậy không phải vì chính nghĩa hay lý tưởng cao đẹp gì, mà chỉ là
cố lập công với họ Trần để không phải gia nhập câu lạc bộ sĩ quan sau
khi kết thúc nhiệm kỳ này. Ghế chưa nhìn thấy đâu, chỉ thấy đời cha ăn
mặn, đời con khát nước.
Hai cô gái ở bưu điện Cầu Voi chết thảm khi mới đôi mươi, họ cũng chưa
lập gia đình, họ bị cứa cổ đến chết. Không một ai quan tâm đến việc họ
đã chết oan, không một ai quan tâm đến việc hung thủ phải đền mạng, mà
chỉ dựng họ dậy để hạ bệ lẫn nhau. Bất công như vậy đến Trời xanh cũng
phải nhỏ lệ.
Không bàn Hồ Duy Hải có phải là hung thủ hay không, chỉ thấy vụ án này
là sự lão luyện của các tay bạc già trên chính trường Việt.
Truyền thông trong nước vào cuộc rất hăng, cứ như các anh hùng thời loạn
tả xung hữu đột, không phải để kêu oan cho hai cô gái, mà là kêu oan cho
hung thủ. Giới văn nghệ sĩ thì vào cuộc vì vẫn mang ảo tưởng thế thiên
hành đạo và có cả những kẻ đầy toan tính cơ hội trong đó.
Trần Đăng Khoa là một ví dụ. Sau khi được hứa hẹn cho chiếc ghế Chủ tịch
Hội Nhà văn, Khoa lập tức trở thành game thủ quyết giải cứu hung thủ
trong trò chơi đoạt ghế ở thượng tầng.
Còn các đồng chí đức cao vọng trọng của chúng ta nhân danh công lý, cũng
như “phe nhóm” nhân danh “quy tụ”, để chiến đấu bất chấp việc “các thế
lực thù địch” nhân đây là mồi ngon để chống phá Đảng ta.
Xem ra ta cũng coi Đảng ta là cái đinh gỉ một khi ta không có được ghế.
Con mắt tinh đời là ở đây chứ ở đâu?
Họ Trần và liên quân miền Bắc hiện thúc thủ. Hoàng Trung Hải, xác sống
biết đi năm lần bảy lượt xin nghỉ để có hai chữ bình an, nhưng vẫn bị
đóng đinh tại trận vì còn Hải là còn 1 lá phiếu trong Bộ Chính trị bỏ
cho Thái Bình quê ta. Giá treo cổ đã chờ sẵn khi chiếu bạc tàn canh. Đó
đây bắt đầu râm ran tin khởi tố Hải.
Hai lá phiếu khác cho Thái Bình quê ta, một là Vương Đình Huệ, ứng viên
Thủ tướng, đã bắn đi thế chỗ Hải làm Bí thư Hà Nội và không hẹn ngày trở
lại. Hai là Nguyễn Văn Bình, soái Nga, sẽ ngồi ghế Trưởng ban Kinh tế
bền lâu.
Phạm Bình Minh mải ngụp lặn trong các cuộc viễn chinh, lúc vãn hồi mới
ngỡ ngàng “ơ các anh chia ghế mà không sắp ghế cho em?”. “Ừ, thì chú có
công mang chuông, cho ghế Phó Chủ tịch thường trực Quốc hội an hưởng
tuổi già nhé”
Lửng lơ giữa hai dòng nước, Tô Lâm, Bộ trưởng Công an phải mang bộ dạng
sói đội lốt cừu nín nhịn chờ
thời. Án AVG vẫn treo lơ lửng trên đầu bởi hai tướng Bình thích thả
thòng lọng lúc nào là thả.
Tướng Nguyễn Hòa Bình khi được Quốc hội bầu làm Chánh án năm 2016, nói
đại ý, tôi và người tiền nhiệm là Chánh án Trương Hòa Bình đều mang tên
Hòa Bình, chắc cũng là ý Trời cho tòa những năm tháng không đâm chém,
không gươm đao, thiên hạ thái bình.
Mà cây muốn lặng, gió chẳng đừng. Chân dung quyền lực dựng lên bởi các
tướng lĩnh ăn không được thì đạp đổ trong ngành công an đập thẳng vào
Hòa Bình.
Công an không phải lực lượng bảo vệ chế độ mà là lực lượng ăn tiền cực
lực của chế độ. Miếng ăn lại là miếng tồi tàn, mất ăn một miếng lộn gan
lên đầu. Ngành này chống tham nhũng ở đâu là vì ở đó công an không thò
được vào đó cái vòi bạch tuộc tham nhũng.
Bút thủ Nguyễn Như Phong, cây bút chủ lực của Chân dung quyền lực, ăn
tiền của bên nào thì bên đó lụi, ăn tiền của Đinh La Thăng, Thăng vào
tủ, ăn tiền của Trần Đại Quang, Quang đột tử. Phong vẫn sống, lải nhải
bài ca ơn Đảng và lớn tiếng dạy đời.
“Các thế lực thù địch” hóa ra toàn là người trong Đảng, đúng như đúc kết
của họ Trần, Thường trực Ban Bí thư Trần Quốc Vượng, ứng viên số 1 cho
vương vị Tổng Bí thư, toàn là tự ta lật đổ ta.
Những kẻ mà truyền thông lề phải vu là chống phá chế độ, như Người Buôn
Gió, xét ra ngoài tội tung tin “mua vui cũng được một vài trống canh”,
thì vẫn đáng quý hơn gấp vạn lần các đồng chí ta. Gió còn giữ được ở
trong lòng những điều tốt đẹp “thích uống trà mạn, yêu quê hương Việt
Nam”
Vẫn còn đó lời nguyền của kẻ đột tử. Ghế có được có thể phải trả bằng
sinh mạng. Không có cái chết nào đến nhanh hơn cái chết đến từ lưỡi dao
của những người đồng chí.
Cứ khoác áo chính nghĩa mà chiến đấu với nhau đi.
Các nhà dân chủ thời kỳ này có lẽ nên tạm nghỉ, không cần phí sức, cứ
yên chí.
Tổng Bí thư tương lai đã nói rồi, tự ta lật đổ ta.
Sao Băng
7/7/2020
|