DCV Online
13 & 21/1/11
“Chào mừng” Đại
hội đảng XI:
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làng báo
Trềnh A Sáng
1. Buổi sáng không
bình yên của Phạm Đức Hải
“Một chiều, anh Ba Đua tê lê phôn cho anh Đức Hải…”
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng ông Phạm Đức Hải vẫn còn nguyên cảm
giác sởn gai ốc khi nhớ về buổi sáng hôm ấy. Trong sự nghiệp
“bỗng dưng làm tổng biên tập” của mình, ông đã không ít lần đối
mặt với tình huống éo le, thậm chí nguy nan, nhưng chưa bao giờ
sự thể lại đi tới một tầm mức kinh khiếp đến thế.
Đó là buổi sáng ngày 02/11/2010, buổi sáng mà tờ báo Tuổi Trẻ do
ông đứng đầu đã có một nội dung khá chấn động. Trên trang nhất
là hình ông nghị Nguyễn Minh Thuyết to đùng cùng dòng tít lớn:
“Cần thành lập ủy ban điều tra vụ Vinashin”.
Điều tra Vinashin ở đây là điều tra Thủ tướng, tức là một kiểu
luận tội Thủ tướng kiểu như đám dân chủ phương Tây!
***
Bối cảnh lúc bấy giờ là cuộc họp Quốc hội đang đến hồi nóng
bỏng. Phe Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng dường như đang bị dồn
đến chân tường. Uy tín của ông cựu y sĩ quân đội lung lay
tận gốc.
Sau khi bác dự án đường sắt cao tốc do phe ông Dũng đệ
trình, Quốc hội còn xới tung vụ bauxite Tây Nguyên và vụ đổ
vỡ của Vinashin. Một trận bùn đỏ đâu đó tận bên Hungary
tưởng đã nhấn chìm tiền đồ của “3D đệ nhị”.
Ở Thành phố Hồ Chí Minh - thủ đô kinh tế, tài chính, thương
mại của cả nước – một hiệu ứng “anti-3D” đã xuất hiện rầm
rộ, với đỉnh điểm là Đại hội đảng bộ IX của thành phố.
Tại đây, Nguyễn Thanh Nghị - con trai của ông Nguyễn Tấn
Dũng, đang làm lãnh đạo tại một trường đại học địa phương –
chỉ được 15/400 phiếu bầu thành ủy viên. Đặc cách ra Bộ
Chính Trị để đề cử ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, ông
Nghị cũng chỉ được 2/15 phiếu của các thành viên chóp bu.
Chống lại người con Thanh Nghị tức là một cách nói “không”
với ông bố Tấn Dũng.
Báo chí - phần lớn được ông Trương Tấn Sang tiết lộ những
thông tin này - dường như đoan chắc rằng Thủ tướng đã đến
hồi mạt vận, nên các bài tường thuật họp quốc hội cũng chăm
chắm vào những vấn đề “anti-3D”, vốn được coi là những đề
tài ăn khách, hay như nhà báo trong cuộc Hồ Thu Hồng – tức
blogger Beo – từng nói đó là “đề tài sang”.
Sang mà bà Beo nói có nghĩa là “sang trọng”, là “ăn khách”;
nhưng “sang” cũng có nghĩa là “Tư Sang”, tức là những chuyện
này do ông Trương Tấn Sang xì ra để “đánh” ông Nguyễn Tấn
Dũng trong một cuộc chiến quyền lực đang đến hồi gay cấn,
không thể khoan nhượng, ai cũng muốn tung chiêu độc hạ địch
thủ ở đất kinh đô.
Dông dài một tí để thấy
rằng cái trang bìa của báo Tuổi Trẻ vào sáng 02/11 là chấn
động, nhưng cũng có những cơ sở vững chắc để nó xuất hiện,
chứ không phải là chuyện “bỗng dưng nổi giận đùng đùng” như
báo Thanh Niên trước đây với cái tít dại dột và bốc đồng
(tất nhiên là lịch sử): “Hãy trả tự do cho các nhà báo chân
chính”.
***
Buổi sáng hôm ấy, sau cuộc chạy bộ, một cú tắm nước ấm
và một bữa sáng nhẹ nhàng, Phạm Đức Hải cầm tờ báo Tuổi
Trẻ còn thơm mùi mực in lên, lòng thấy vui vui.
Trong sự nghiệp chuyển ngoặt từ cán bộ Đoàn, Đảng, tuyên
giáo sang nắm đầu một tờ báo, ông chưa bao giờ thấy được
một khí thế hừng hực như thế ngay tại tờ báo do ông làm
CEO. Thậm chí có lúc, báo của ông làm rất tốt nhiệm vụ
của một anh tuyên huấn và công an, chẳng hạn như với bài
“Chuyện không bình thường” do một nhân viên an ninh văn
hóa chấp bút và đề tên một độc giả rồi chỉ đạo báo Tuổi
Trẻ đăng cách đây chưa lâu.
Giờ thì báo Tuổi Trẻ - dưới bàn tay của ông – đang tạo
một ấn tượng ngoạn mục. Lòng ông hân hoan khi nghĩ rằng
ấn tượng đó, bản lĩnh đó chắc chắn sẽ được đặt kèm tên
ông.
Một cụm từ kiểu “ấn tượng Phạm Đức Hải”, “dấu ấn Phạm
Đức Hải” không tệ chút nào. Tuổi Trẻ xưa nay luôn được
gắn liền với tên tuổi Kim Hạnh và Lê Văn Nuôi. Lê Hoàng
hoàn toàn không làm nên cơm cháo gì. Thế nên, một “ấn
tượng Phạm Đức Hải” được thốt lên giữa lòng độc giả và
đồng nghiệp là một viễn cảnh đầy cảm xúc.
Nhưng giữa cơn hân hoan, lòng ông cũng có chút gợn sóng.
Báo Tuổi Trẻ đang đi một nước cờ mà tính chất mạo hiểm
của nó thật là khó lường. Phe Ba Dũng đang xụ xuống,
nhưng nếu một mai, ông ấy “rũ bùn đứng dậy sáng lòa” thì
sao?
Chính trị thật khó lường. Năm xưa Nguyễn Việt Tiến đã xộ
khám, tưởng chết đến nơi, ấy vậy mà một mai lại đĩnh đạc
trở về, kéo theo bao án tù của nhà báo và công an đối
thủ. Nguyễn Việt Tiến chỉ là con tép mà có thể làm được
vậy thì giờ đây, một Ba Dũng vốn đầy thủ đoạn, nắm trong
tay lực lượng công an, lật ngược thế cờ có gì là bất
ngờ.
Mường tượng đến đây, ông Hải thấy chột dạ. Một cơn ớn
lạnh chạy dọc cột sống, lên đến đỉnh đầu. Cảm giác bất
an lúc ban sơ mơ hồ, nhưng càng rõ rệt hơn sau mỗi phút
qua đi.
***
Giữa lúc ông Hải đang chìm trong mớ xúc cảm lẫn lộn,
chợt chuông điện thoại reo lên.
Tiếng chuông quen thuộc hằng ngày, trong buổi sáng
hôm ấy, là một thách thức thần kinh thực sự. Linh
tính mách bảo ông đó là một cuộc điện đàm chẳng
lành. Ông vừa muốn mở máy, lại vừa muốn lờ đi, không
dám đối diện với thực tại. Sau mấy chục giây lừng
khừng, ông dạn dĩ mở máy. Một số điện thoại lạ và
một giọng nói lạ! Nhưng những lời phát ra từ đầu bên
kia thì chẳng còn nằm trong hệ quy chiếu lạ quen nữa
- đó là một thông báo thảm họa, một lời của tử thần.
Đầu bên kia, một người từ Hà Nội gọi vào, với lời lẽ
trịch thượng. “Nguyễn Minh Thuyết là nguyên thủ quốc
gia hay sao ông tương hình to tổ bố lên mặt báo thế?
Báo Đoàn Thành phố muốn chống chính phủ hả?”, người
kia tung ngay cú đấm chết chóc.
Ông Hải tái mặt, hai tay run cầm cập, đứng trân trối
một hồi. Cũng may lúc đấy ông đang ở nhà, và một
mình. Nếu không, cái bộ dạng của ông – một con người
có vóc dáng nho nhã và nổi tiếng điềm đạm – sẽ là
một “ấn tượng Phạm Đức Hải” – cùng tên gọi nhưng
mang ý nghĩa đối nghịch với cái ấn tượng mà ông mơ
hồ hình dung ban nãy - trước mắt các thuộc cấp tại
Tuổi Trẻ vốn đang từng ngày thách thức khả năng làm
báo của ông sẽ thật là thảm hại.
Sau cú điện thoại “trời giáng” ấy, ông Hải hối hả
lên Lầu Xanh – tức tòa soạn Tuổi Trẻ ở ngã tư Phú
Nhuận.
Trên đường đi, ông tranh thủ gọi điện cho một loạt
thuộc cấp: Dương Thành Truyền, Vũ Văn Bình, Tăng Hữu
Phong, Xuân Trung, Thạch Hãn, Đình Triều, Huy Thọ…
Ông đang ở giữa một cơn khủng hoảng và ông cần đến
những thuộc cấp này, để ông bớt cô đơn, và có thêm
những ý kiến nhằm giải quyết khủng hoảng.
Trong số họ, Hữu Phong là cán bộ đoàn vốn quen với
hoạt động hô khẩu hiệu, xếp hàng, nghiêm, nghỉ, tuýt
còi và Huy Thọ chưa vững vàng lắm về mặt bản lĩnh,
thì những người khác là có thể trông cậy được. Thành
Truyền, vốn là bậc thầy về tuyên truyền đoàn hội, có
thể đưa ra những giải pháp tháo gỡ tốt. Văn Bình dù
không dính líu tới nội dung nhưng cũng có nhiều kinh
nghiệm. Xuân Trung là một chuyên gia về nội dung.
Thạch Hãn dù hơi kiệm lời nhưng đôi khi cũng có ý
kiến hay. Đình Triều dầy thâm niên.
Giữa lúc cuộc họp khẩn sắp sửa diễn ra, Phạm Đức Hải
nhận được lệnh miệng từ Ban Tuyên giáo Thành ủy
triệu tập tất cả các chủ bút các tờ báo thuộc TP.HCM
quản lý lên họp.
Có nhắm mắt, bịt tai thì ông Hải cũng biết được cuộc
họp đó bàn về vấn đề gì. Có nhắm mắt, bịt tai thì
ông cũng không né tránh được nó. Thế là ông giao lại
quyền điều hành cuộc họp ở Lầu Xanh cho Thành
Truyền, còn mình tức tốc trực chỉ Thành ủy.
***
Tại cuộc họp Ban Tuyên giáo Thành ủy, tinh thần
lúc này không phải là bàn tới bàn lui, là những
chỉ đạo định hướng, mà là mệnh lệnh.
Mệnh lệnh được ban ra là phải chấm dứt chỉ trích
Thủ tướng, Chính phủ, chấm dứt phê phán
Vinashin, bauxite… Tường thuật họp Quốc hội là
phải đa chiều, trong đó nhấn mạnh những thành
tựu đạt được của đất nước, những thành tích điều
hành chính phủ của Thủ tướng, của các bộ trưởng…
Sắp tới, khi Thủ tướng và các bộ trưởng đăng đàn
trả lời chất vấn, báo chí cũng không được làm
đậm những mặt tiêu cực, chưa được để làm hoang
mang lòng dân, phải nêu bật các thành tựu để
lòng dân phấn chấn hướng tới Đại hội XI…
Ông Hải không ngạc nhiên khi thấy nhiều vị lãnh
đạo Thành ủy cũng có mặt chứ không chỉ có các
cán bộ tuyên giáo như lâu nay. Đó thực sự là một
cuộc họp khẩn để xử lý khủng hoảng. Các đồng
nghiệp là chủ bút các tờ báo TP.HCM như Pháp
Luật TP.HCM, Người Lao Động, Sài Gòn Tiếp Thị,
Thời báo Kinh Tế Sài Gòn… cũng biết được tinh
thần của cuộc họp ấy. Đa phần nhìn ông Hải bằng
những cặp mắt ái ngại và chia sẻ.
Họp xong, ông Hải vừa chạy ra xe vừa gọi điện về
tòa soạn lệnh “ban tác chiến khẩn cấp” tiếp tục
ngồi đấy để ông có thể chỉ đạo kịp thời phương
hướng hành động.
Và sự chỉ đạo của ông đã được thực hiện với một
trang bìa Tuổi Trẻ xoay 180 độ vào hôm sau – tức
ngày 03/11.
Đó là trang bìa với hình ảnh hai ông nghị
“pro-3D” to chình ình, không kém hình nghị
Thuyết vào ngày hôm trước. Chỉ khác ở chỗ, tít
lớn và những lời nói của hai ông nghị này đều
ngược lại hoàn toàn – theo chiều hướng bác bỏ ý
kiến nghị Thuyết.
Với cú ngoặt 180 độ này, Tuổi Trẻ đã chính thức
thay đổi chiến tuyến – từ Tư sang Ba – không
phải từ nhân dân sang chính phủ như nhiều người
lầm tưởng.
Sáng sớm 03/11, trên blog của mình, bà Beo – một
nhân vật thuộc đám “pro-3D” – đã la toáng lên
rằng “chưa bao giờ Tuổi Trẻ có một trang bìa hay
như thế”. Đó là một lời reo mừng chiến thắng của
bà Beo, khi Tuổi Trẻ quy phục Thủ tướng.
Ông Phạm Đức Hải thở hắt ra, chưa hoàn toàn nhẹ
nhõm nhưng ít ra cũng đã tháo gỡ được phần nào
nguy nan.
Sáng hôm ấy, Lê Đức Dục, Hà Thạch Hãn… lên
Facebook buông những lời ai điếu, rằng làm báo
thật là buồn, rằng cháu ngoan Bác Hồ…
Các thành viên Tuổi Trẻ, đặc biệt là những con
người trẻ tuổi trong sáng, lại hát lên khúc tự
giễu mình: “… Rằng Tuổi Trẻ nó thật lập trường,
lập trường hơn cả công an”… như thuở xưa, khi
Tuổi Trẻ đăng bài “Chuyện không bình thường” với
giọng lưỡi sặc mùi công an.
Tuy nhiên, có một điều nằm ngoài dự liệu của ông
Hải và sự suy xét của bà Beo – cũng như nhiều
người khác – đó là một pha “xử lý kỹ thuật” của
Tổng thư ký tòa soạn Xuân Trung.
Trong các bài tới, chúng tôi sẽ đề cập tới các
vị Quang Thông ở Thanh Niên, Công Huynh ở Tiền
Phong, Tâm Chánh ở Sài Gòn Tiếp Thị và nhiều
người khác; chúng tôi cũng sẽ nói về ảo tưởng Hồ
Thu Hồng, số phận Nguyễn Anh Tuấn, cuộc cờ của
Trần Đăng Tuấn, những nhà báo “giả cầy” Đà Nẵng.
Và tất nhiên, chúng tôi sẽ phân tích pha “xử lý
kỹ thuật” của Xuân Trung.
Loạt bài chào mừng Đại hội Đảng XI còn tiếp tục
với Phần 2 là những màn đấu đá thượng đỉnh,
những cuộc thương lượng, thỏa hiệp sau cánh gà:
Chiến dịch đả Ba Dũng của Tư Sang; Quả đắng và
sự vớt vát cú chót của Năm Chi; Nông Đức Mạnh bị
rút phép thông công; Bá Thanh mạt vận; đòn thù
của Nguyễn Xuân Phúc…
2. Cú đấm trong
bóng đêm
Nhắc lại, buổi sáng ngày 03/11, báo Tuổi Trẻ đã
quay ngoắt 180 độ so với ngày hôm trước. Trên
trang bìa, họ chạy tít lớn: “Đừng vì Vinashin mà
làm rắc rối thêm tình hình”. Bên dưới là hình
hai đại biểu Quốc hội, cùng size với hình ông
nghị Thuyết của ngày hôm trước. Chỉ khác là
những thông điệp của hai ông này đối nhau chan
chát với đề nghị của ông Thuyết.
Đại biểu Nguyễn Đức Kiên (Phó chủ tịch UBND tỉnh
Sóc Trăng) khẳng định Vinashin không phá sản.
Còn đại biểu – tướng Bế Xuân Trường – Tư lệnh
Quân khu 1, Bắc Cạn – thì nói rằng không nên lập
ủy ban điều tra vụ Vinashin.
Thủ tướng lật ngược thế cờ ngoạn mục!
Dưới áp lực của những cuộc điện thoại, những
lệnh chỉ đạo ngầm và nổi, Tuổi Trẻ buộc phải
quay lưng lại với chính mình, đem tới những
tràng cười sảng khoái cho đối thủ, những lời
than thở của người yêu mến họ và sự chán nản của
độc giả.
Trong hoàn cảnh bí bách cuối cùng ấy, thư ký
Xuân Trung chỉ có thể với vát được tí chút “chất
Tuổi Trẻ”. Đó là việc chú thích rõ ràng chức
danh chính quyền và quân đội của hai vị đại biểu
“pro-3D”.
Ăn cơm thủ tướng, được thủ tướng hoặc người của
thủ tướng bổ nhiệm, thì dù là đại biểu quốc hội
– mang tiếng là đại diện cho nhân dân, thì trước
hết phải phò thủ tướng. Dạng đại biểu này nhan
nhản ở Việt Nam, có lẽ nên gọi là đại biểu nằm
vùng, tức là ăn cơm chính quyền, về nằm vùng
trong nhân dân để chống lại nhân dân, dù được
dân bầu.
Cú ngoặt của Tuổi Trẻ đánh dấu đỉnh điểm của cơn
ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng làng báo Việt
Nam thời kỳ tiền đại hội.
Cơn ớn lạnh này không sôi nổi điên cuồng như
thời PMU 18 với các ông Nguyễn Văn Hải, Nguyễn
Việt Chiến phải ra tòa và một loạt nhà báo bị
rút phép thông công. Cơn ớn lạnh này âm thầm
nhưng dữ dội, như một hồ nước mà bề mặt tĩnh
lặng còn bên dưới chấp chứa những đợt sống ngầm
quẫy đạp.
Trên thực tế, không có một cuộc bắt bớ rầm rộ
với những màn buộc tội trắng trợn như ngày nào,
nhưng một cuộc bố ráp – đúng ra phải gọi là
khủng bố – đang được tiến hành đối với làng báo
chí Việt Nam.
***
Buổi tối 13/10, thành phố mang tên Bác ồn ào
náo nhiệt và nóng bức như mọi khi. Trước
cổng số nhà 82, đường Võ Văn Tần, quận 3,
một người đàn ông vừa qua tuổi thanh niên,
và đã bắt đầu trở nên đẫy đà do những cuộc
ăn nhậu tới bến, dừng xe bước vào. Ông đi
vội vã, chỉ nháy mắt đã biến vào phía sau
cánh cửa nằm dưới tấm biển “Nhà hàng Nhật
Hạ”.
Bên trong, một căn phòng VIP với máy lạnh mở
sẵn và hai con người ngồi sẵn đang chờ. Ông
đảo mắt liếc qua, mỉm cười và chìa tay chào
những con người đã mời ông đến nơi này.
Những người kia đon đả, coi ông là thượng
khách, hỏi anh ăn gì, dùng gì.
Người đàn ông ấy không ngờ rằng những kẻ vồ
vập mình lúc ấy lại đang rắp tâm đặt dấu
chấm hết cho sự nghiệp của ông và bữa nhậu
hôm nay cũng là lần cuối cùng ông được ngồi
phòng VIP. Chỉ vài mươi phút nữa, phòng VIP
sẽ được thay thế bởi phòng tạm giam.
Giữa lúc cuộc nhậu đang đến hồi cao trào,
với những lời đường mật đi kèm những lời
bóng gió, thì một trong hai người kia nhảy
thẳng vào vấn đề. Đó là khoản lót tay 220
triệu đồng để đổi lấy sự im lặng của người
đàn ông đối với công việc làm ăn của tổ chức
mà hai người này đại diện.
“Anh cầm tạm, có gì tụi em sẽ bổ sung sau”,
người đề nghị vừa nói vừa chìa cọc tiền ra.
Sau một thoáng ngập ngừng, người đàn ông đưa
tay hướng về phía những tờ polymer mang hình
Bác Hồ đang tươi cười vẫy gọi.
Nhưng cũng chính lúc ấy, nụ cười Bác Hồ vụt
tắt, sự vồn vã vụt tắt, thay vào đó là những
khuôn mặt lạnh lùng của các đồng chí công an
mặc thường phục như từ dưới đất trồi lên.
Trong tích tắc, đôi cánh tay người đàn ông
nằm gọn trong chiếc còng số 8. Ông bị bắt về
tội tống tiền doanh nghiệp.
Tên ông là Phan Hà Bình – tức nhà báo Hà
Phan – phó tổng thư ký tòa soạn báo Tiền
Phong, tờ báo của tuổi trẻ, của Đoàn thanh
niên Cộng sản Việt Nam.
***
Những người ngoài cuộc không hiểu sao
một nhà báo có phần kỳ cựu như Hà Phan
lại dại dột dẫn thân tới chỗ quán xá để
nhận khoản tiền lớn như vầy. Đó là băn
khoăn chính đáng và dễ hiểu của những
người không hiểu ngóc ngách lắt léo của
vấn đề.
Sự thực nó nằm ở chỗ, vụ bắt giữ ở nhà
hàng Nhật Hạ là kết quả của một kế hoạch
được chuẩn bị từ lâu. Nếu như vụ Hà Phan
nhận tiền doanh nghiệp là chuyện “bắt
tận tay day tận mặt” thì cũng có một sự
thực khác: mẻ lưới này đã được những cán
bộ an ninh kỳ cựu – dưới sự điều hành
của một nhân vật được mệnh danh là
“Beria của Việt Nam” – lên kế hoạch từ
trước. Vụ bắt giữ tưởng chừng là “tiểu
tiết”, “cò con” này là điểm khởi đầu của
một kế hoạch phản công ở cấp cao nhất.
Ít ngày sau khi Hà Phan bị bắt, một số
nhà báo khác được mời uống trà. Qua các
kênh phi chính thức, công an hé lộ khả
năng sẽ công bố các đoạn băng ghi âm lời
khai của Hà Phan.
Trên blog của mình, blogger Beo – tức Hồ
Thu Hồng – Tổng biên tập báo Thể Thao
Tp.HCM nhưng đồng thời cũng là kênh phát
ngôn không chính thức của công an Việt
Nam – đã rêu rao về sự nhục nhã của
những người làm báo. Bà bóng gió rằng
một khi băng ghi âm lời khai Hà Phan
được tung ra thì hàng loạt nhà báo đức
cao vọng trọng sẽ trở thành những tấm
gương tồi.
Rốt cuộc thì bằng ghi âm không được công
an công bố, nhưng vụ việc lại có một
diễn tiến hệ trọng khác.
Ngày 9/11, Cơ quan An ninh Điều tra cơ
sở phía Nam của Bộ Công An đã gửi trát
mời các vị Đoàn Công Huynh, Tổng biên
tập báo Tiền Phong (nơi nhà báo Phan Hà
Bình công tác), 2 trưởng ban của báo
Tiền Phong là Nguyễn Bá Kiên – Trưởng
ban Kinh tế và Phùng Công Sưởng –
Trưởng ban Thời sự cùng ông Nguyễn
Xuân Minh, Phó tổng biên tập báo Sài Gòn
Tiếp Thị lên làm việc – thực ra là lên
để điều tra và dằn mặt.
Tại cơ quan an ninh, những con người này
được tách riêng ra làm việc với những
cán bộ điều tra khác nhau. Các nhà báo
bị triệu tập rất bất ngờ và ngồi trước
họ là những điều tra viên cao cấp từ Bộ
Công An, chứ không chỉ là những người ở
cơ quan phía Nam này.
Ban đầu, những bằng chứng chống lại ông
Huynh – qua lời khai của Hà Phan – được
trưng ra. Đó là những lần bổ nhiệm sai
của ông với những khoản tiền mờ ám mà
ông nhận.
Thế rồi câu chuyện nhanh chóng chuyển
hướng.
***
“Ai đã cung cấp cho các anh tài liệu
vụ Vinashin?”
Giữa căn phòng thẩm cung đặc biệt
với máy lạnh mở hết công suất, nhưng
ông Đoàn Công Huynh toát mồ hôi. Sau
lần áo sơ mi của ông, những giọt
nước mằn mặn rơi thánh thót như giọt
mưa thu.
Kể từ sau câu hỏi đó, trong vòng nửa
tháng liên tục, ngày nào ông Huynh
cùng các nhà báo kia cũng phải lên
trụ sở cơ quan an ninh để trả lời
những chất vấn xoay quanh vụ
Vinashin.
Người tra vấn muốn biết ai đã cung
cấp cho báo chí thông tin về sự thua
lỗ của tập đoàn này mà suốt thời
gian qua người ta đã sử dụng để
chống lại Thủ tướng Dũng.
Những câu hỏi tua đi tua lại đó cho
thấy người hỏi muốn biết thế lực nào
đã chống lưng cho báo chí chống lại
Thủ tướng Dũng. Thực tế, những người
hỏi đã biết đích thị đó là ai, nhưng
họ muốn có thêm những lời khai làm
bằng chứng để phục vụ cho trận đấu
đỉnh cao ở Bộ Chính Trị.
Đến lúc này thì ông Huynh đã biết rõ
rằng vụ Hà Phan chỉ là cái cớ, những
lần ông bổ nhiệm, cất nhắc sai hoặc
những khoản tiền đen mà ông nhận chỉ
là cái cớ triệu tập. Thực sự thì
người ta muốn điều tra ông về vụ
Vinashin.
Một con người cực kỳ nhanh trí, nhạy
cảm như ông Huynh – người từng phụ
trách mục giải đáp thắc mắc tuổi mới
lớn với bút danh Chánh Văn trên báo
Hoa Học Trò ngày nào – không mất
nhiều thời gian để ngộ ra sự khủng
khiếp của vấn đề. Ông thực sự đã trở
thành một con tin trong cuộc đọ sức
của những gã khổng lồ đang thao túng
chính trường Việt Nam.
Khi đã nhận ra sự nhỏ bé mong manh
của mình, ông buông xuôi, tuôn ra
tất cả những điều mà người hỏi muốn
có. Hạ cấp của ông là các trưởng ban
Kiên, Sưởng cũng thế.
Lời khai được ghi âm, tức tốc chuyển
ra Hà Nội.
***
Khi cuộc thẩm tra đối với các
ông Huynh, Minh, Kiên, Sưởng
đang được tiến hành thì đồng
thời phe Ba Dũng cũng tung ra
những thông tin úp mở để răn đe
báo chí. Đó chính là lời giải
thích cho sự quay đầu của Tuổi
Trẻ cũng như các tờ báo khác.
Với những thông tin răn đe được
tung ra một cách có chủ ý, tổng
biên tập của các tờ báo hàng đầu
Việt Nam như Phạm Đức Hải của
Tuổi Trẻ, Nguyễn Quang Thông của
Thanh Niên, Đặng Tâm Chánh của
Sài Gòn Tiếp Thị… co rúm lại,
không dám ho he điều gì bất lợi
cho thủ tướng, cho dù phe Tư
Sang vẫn không ngừng bắn tin cho
báo chí kèm theo những lời trấn
an quyết liệt.
Tuổi Trẻ của ông Hải từ chống
Thủ tướng Dũng ra mặt giờ trở
thành một tờ báo ba phải, thậm
chí làm cái loa tuyên truyền cho
ông Dũng.
Tổng biên tập Quang Thông của
Thanh Niên vốn là một cán bộ
Đoàn thì giữ đường lối trung
dung, tăng cường các bài viết về
Đảng, về đoàn thanh niên chứ
không dám bàn đến những chuyện
tiêu cực ở tầm vĩ mô nữa. Thậm
chí Thanh Niên còn nêu cao lập
trường, hăng hái tố cáo nhân viên ngoại giao Mỹ hành hung công
an, tương tự như vụ scandal Tuổi
Trẻ viết bài
“Chuyện không bình thường”
về ông Đại sứ Mỹ Michael
Michalak cách đây chưa lâu.
Ở Tuổi Trẻ người ta không còn
thấy chất trẻ như cách đây 3-4
năm trở về trước. Ở Thanh Niên
người ta cũng không còn thấy sự
dấn thân như ngày nào họ từng
thể hiện với các vụ Năm Cam,
“Hãy trả tự do cho các nhà báo
chân chính”… Việc tường thuật
họp Quốc hội từ đoạn Thủ tướng
Dũng và nội các lên trả lời chất
vấn trở về cuối là một màn đồng
ca đơn điệu. Những bài viết tiền
Đại hội XI và tường thuật Đại
hội cũng là những dàn đồng ca
đơn điệu, gồm toàn những lời lẽ
sáo rỗng như “phát huy tinh
thần”, “vươn lên tầm cao”, “bản
lĩnh vững vàng”.
Buổi sáng thức dậy, độc giả Việt
Nam cầm lên trên tay những tờ
báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Người
Lao Động, Hà Nội Mới… đã không
tin nổi đó chính là những tờ báo
mà họ từng yêu quý.
Nếu như ngày xưa người ta từng
nói “Báo Nhân Dân là tờ báo mà
không một nhân dân nào đọc” thì
ngày nay người ta lại nói “Chỉ
cần đọc báo Nhân Dân là đủ” vì
mọi tờ báo đều là phiên bản của
tờ Nhân Dân. Thanh Niên, Tuổi
Trẻ, Người Lao Động, Hà Nội Mới,
Tiền Phong… đều là báo Nhân Dân
cả.
Một tờ báo và một tổng biên tập
được Tư Sang chống lưng, thường
có những bài viết đầy chất gây
gổ như VNN và Nguyễn Anh Tuấn
cũng đã đầu hàng. VNN ưu tiên
trang mục cho các vụ cướp giết
hiếp, còn Tuấn “nát” thì đau đầu
với mấy trò hacker và những tố
cáo nội bộ.
Từ một vụ bắt giữ “nhỏ lẻ” nơi
quán nhậu, các đạo diễn bên phía
Ba Dũng đã làm nên một cuộc phản
công ngoạn mục, bắt báo chí phải
ngoan ngoãn vâng lời, chứ không
chua ngoa như ngày trước, và qua
đó có thêm bằng chứng chống lại
Tư Sang trong cuộc đua quyền
lực.
Đó cũng chính là lúc mà Ba Dũng
từ thế bị dồn tới bờ vực với các
vụ tàu cao tốc, Vinashin,
bauxite… đã bật dậy, trở thành
ông chủ của cuộc chơi.
***
Sau những cú đánh của phe Ba
Dũng, bức tranh toàn cảnh
báo chí ảm đạm hơn bao giờ
hết. Trong cảnh tang thương
ấy, ai cũng đau buồn.
Chỉ có bà Hồ Thu Hồng là
hoan hỉ!
Ba Dũng thắng trong nỗ lực
thâu tóm báo chí, và quan
trọng hơn đã thắng Tư Sang
trong cuộc chiến quyền lực.
Phần tiếp theo sẽ là những
khả năng đi hay ở của tổng
biên tập các tờ báo lớn Việt
Nam – đặc biệt là những
người đã làm công cụ cho Tư
Sang chống Ba Dũng những
ngày qua.
Nguồn:
http://dcvonline.net/modules.php?name=News&file=article&sid=8159
http://dcvonline.net/modules.php?name=News&file=article&sid=8181
|