30/4 điểm
lại câu chuyện
dân chủ
hóa Việt
Nam
Nguyễn
Khoa
Hiển
nhiên ngày
30/4/1975 là ngày chế
độ toàn trị
của Đảng Cộng sản Việt Nam chính
thức
lên ngôi
trên toàn cõi Việt
Nam, là
ngày
mà
những người yêu
mến
định chế dân
chủ
lên tiếng
đấu tranh, nhưng
tiến
trình dân chủ
hóa Việt
Nam không phải
bắt đầu từ sau khi Việt Nam Cộng hòa,
thử
nghiệm dân
chủ
đầu tiên tại
Việt Nam, bị sụp đổ. Những tư tưởng dân
chủ
hóa đã bắt
đầu trong lòng
chế
độ toàn trị
từ khi nó mới
thành lập.
Các phong
trào Nhân văn Giai phẩm,
hay là cuộc
đấu tranh giữa hai nhóm
gọi
là “xét lại”
và “bảo
thủ” tại miền Bắc Việt Nam, trong giai đoạn 1954-1975, dễ dàng
được
mọi người công
nhận
là minh
chứng
cho đòi hỏi
dân chủ
ấy.
Nhưng sau năm 1975, và nhất
là trong 10
năm gần
đây thì
không khí sôi động
hơn. Thử điểm lại một vài
sự
việc, hiện tượng của tiến trình
dân chủ
hóa chống
toàn trị
tại Việt Nam trong hơn 40 năm qua.
Vấp
phải khó
khăn về
kinh tế, tiếp xúc
với
nền kinh tế thị trường tại miền Nam Việt Nam, cũng như không
khí tự
do hơn ở miền Nam so với miền Bắc, có
những
toan tính từ
trong nội bộ đảng
Cộng
sản cầm quyền nhằm dân
chủ
hóa đất
nước. Ta có
thể
kể đến Câu
Lạc
Bộ
Những
Người
Kháng
Chiến
Cũ,
trong đó có
ông Nguyễn
Hộ bị bắt giam, toan tính
cải cách của
ông Trần
Xuân Bách,
nhân vật
suýt lên làm
tổng
bí thư đảng.
Ngoài ra còn
phải
kể đến kiến nghị dân
chủ
hóa của
nhóm “Việt
kiều phản chiến” từ nước ngoài
vào khoảng
năm 1990.
Việc
phản kháng
chống
lại chế độ toàn
trị
cũng theo chân
những
người tị nạn ra nước ngoài,
mà lớn
nhất là Mặt
trận Hoàng
Cơ Minh trong những
năm 1980. Mặt trận này
được
thành lập
ở nước ngoài
và toan tính dùng đấu
tranh vũ trang lật đổ chế độ cộng sản trong nước. Cuộc đấu tranh của Mặt
trận Hoàng
Cơ Minh thất
bại với nhiều bê
bối,
trong đó có
hai vụ
tai tiếng nhất là
giấu
cái chết
của ông
Hoàng Cơ Minh, và những
tranh cãi, đồn
đoán về
sự không
minh bạch
khi gây quỹ
làm “kháng
chiến”
(đấu tranh vũ trang).
Tuy nhiên câu hỏi
đặt ra là
tổ chức dùng
vũ lực
của Mặt trận Hoàng
Cơ Minh có phải
là nằm
trong ý tưởng
dân chủ
hóa Việt
Nam hay chỉ là
việc
tranh đoạt quyền lực? Cuộc đấu tranh vũ trang này
thất
bại làm cho
chúng ta không có câu trả
lời, tuy nhiên
ta cũng nhận
thấy những điều trớ trêu
ngộ
nghĩnh trong việc tổ chức, ăn mặc của
Mặt trận này
không khác … cộng
sản là mấy.
Một nhân vật
từng được mời tham gia vào
Mặt
trận, mà tôi
xin được
giấu tên, nhận
xét với
tôi rằng
ông cảm
thấy rất bất an trong buổi đầu gặp gỡ các
… cán binh mặt
quần áo… nâu
và có rất
nhiều bia.
Ngoài Mặt
trận Hoàng
Cơ Minh, tại
hải ngoại cũng có
hàng chục
tổ chức, chính
phủ
lưu vong, mà
ngọai
trừ những năm đầu tiên
sau năm 1975 còn có vài toan tính và hoạt
động thực chất, còn
lại
chỉ là những
tổ chức hữu danh vô
thực,
ồn ào, chào
cờ
và biểu
tình liên tục,
không
đem lại
kết quả gì.
Trong nước,
phong trào
dân chủ
hóa bắt
đầu từ … phương Bắc. Tức là
sự
đe dọa của Trung Quốc làm
bùng nổ
những cuộc biểu tình
bắt
đầu từ những năm đầu thập niên
2000, và từ
những cuộc biểu tình
này khá đông người
Việt trong nước nhận ra là
cần
đòi hỏi
những nhu cầu về dân
chủ.
Cùng lúc đó
khái niệm
xã hội
dân sự
bắt đầu được nhiều người Việt Nam biết đến.
Tuy nhiên “phong trào dân chủ”
trước năm 2020, không
đồng
nhất. Có những
đảng chính
trị
được thành lập
như Hội Anh
Em
Dân Chủ,
Đảng Dân chủ
của cựu đảng viên
cộng
sản Hoàng
Minh Chính, hay những
chi bộ của Đảng Việt Tân
được
điều hành từ
hải ngoại (hậu thân
của
Mặt trận Hoàng
Cơ Minh), các tổ
chức nghiệp đoàn
độc
lập, những cá
nhân lớn
tiếng trên mạng
xã hội
vì lý do cá
nhân nào đó, thậm
chí có cả
những người liên
quan đến
tham nhũng như
ông Trương Duy Nhất
chẳng hạn.
Các đảng
chính trị,
các tổ
chức nghiệp đoàn
độc
lập hầu như hoàn
toàn bị
giải tán,
các lãnh đạo
bị cầm tù
hay phải
lưu vong sau khi bị trục xuất. Điểm chung của các
tổ
chức này là
thiếu
cơ sở trong nước, được điều khiển bởi những người từ hải ngoại, mà
đa số
không am tường
Việt Nam hiện nay. Tệ hơn, một số cá
nhân chỉ
dùng việc
đấu tranh dân
chủ
để được lợi về tài
chánh, tăm tiếng,
hay đi nước ngoài.
Một
yếu tố quan trọng làm
lộ
rõ bản
chất của những nhân
vật
đấu tranh dân
chủ
cho Việt Nam, dù
họ là luật
sư hay nhà
báo hay là dân oan mất
đất, là
sự xuất hiện của Donald Trump, một kẻ có
khuynh hướng
độc tài và
thói quen trục
lợi, làm tổng
thống Mỹ. Việc
ông ta được
rất nhiều người Việt “đấu tranh dân
chủ”
ủng hộ nồng nhiệt, thể hiện hai điều: thứ nhất là
những
người này hướng
đến nước Mỹ như là
một
sức mạnh để đánh
cộng
sản, chứ không
phải
là một
định chế dân
chủ.
Vì thế
họ ủng hộ Trump và
các thuyết
âm mưu xung
quanh ông ta đả
phá kết
quả bầu cử dân
chủ
ở Mỹ.
Thứ
hai là căn
tính của
những con người này,
về
sâu thẳm
cũng giống như Donald Trump, độc tài
và hám lợi.
Có lẽ
điều này làm
cho ông Trương Nhân Tuấn,
một người thường xuyên
bình luận
các vấn
đề Việt Nam gọi họ là
những người “dân
chủ
xà bần”.
Tuy nhiên nhìn
ở góc cạnh
tích cực,
sự xuất hiện của Trump làm
phân định
rõ vàng và
thau trong những
người “dân
chủ
xà bần”.
Tổ
chức có quy
cũ nhất
đối lập với Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay có
lẽ
là Đảng
Việt Tân, có
cơ sở
ở hải ngoại. Tuyệt đại đa số các
nhân vật
lãnh đạo
của đảng này
đều
chống Donald Trump, dù
họ
không tuyên
bố
chính thức
vì lý do
chính trị,
trừ một nhân
vật
từ thời Mặt trận Hoàng
Cơ Minh là ông Nguyễn
Xuân Nghĩa
ủng hộ Trump hết mình,
ông ta là một
người rất thích
trình bày các vấn
đề chính trị
bằng những từ ngữ tục tằn, và
các vấn
đề kinh tế bằng các
loại
đao to búa lớn
không ai hiểu
cả.
Các gián điệp
của Đảng Cộng sản chắc chắn cố gắng xâm
nhập
Việt Tân, và
ngược
lại, Việt Tân
cũng tìm cách thu phục
các đảng
viên cộng
sản. Có hai
người,
một nhân vật
của Việt Tân,
và một
nhà quan sát
độc
lập người Việt ở Mỹ xác
nhận
với tôi điều
đó. Mặt
khác các
kênh không chính thức
giữa Việt Tân
và Đảng
Cộng sản dường như vẫn sẵn sàng
mở
ra. Trước mắt, dù
có một
ít cơ sở
trong nước, Việt Tân
không thể
là đối
thủ của Đảng Cộng sản được.
Bức
tranh dân chủ
hóa Việt
Nam không
hoàn toàn đen tối.
Nếu ta nói rằng
năm 2020 là
kết
thúc của
những người “dân
chủ
xà bần”
thì có gì là
đáng tiếc!
Sức
ép từ
mạng xã hội
cũng làm cho
chế
độ trở nên
dân chủ
hơn, dù việc
bắt bớ vẫn tiếp tục núp
dưới
chiêu bài
“giữ
vững ổn định xã
hội”.
Các
chính
sách
cũng được
điều chỉnh kịp thời khi bị sự phản đối từ dư luận mạng xã
hội.
Báo chí dù vẫn
còn bị
Đảng Cộng sản chi phối 100% vẫn xuất hiện những khuynh hướng tự do hơn,
mà ta thấy
sự đối lập khá
rõ giữa
một bên là
những
tờ “chủ trương đường lối”, như Công
an, Quân đội
nhân dân,
Nhân dân, một
bên là các tờ
tự do hơn, dù
đôi khi vẫn
phải viết giữa đôi
dòng chữ
như Tuổi Trẻ, VnExpress, Vietnamnet,… Đôi
khi trong các phiên bản
tiếng Anh của các
tờ
báo này
không hề
có sự
kiểm duyệt những vấn đề, quan điểm gọi là…
nhạy
cảm.
Điều
quan trọng, tích
cực
nhất còn lại
trong phong trào
dân chủ
hóa mấy
năm qua là
dường
như xã hội
dân sự
đã bén rễ,
dù còn yếu
tại Việt Nam. Một nhà
hoạt
động dân sự
tại Việt Nam nói
với
tôi rằng
nên quan niệm
dân chủ
hóa là cái
gì thực
sự diễn ra, chứ không
phải
là tên gọi.
Các tổ
chức dân sự
chiếm một phổ rất rộng, từ những tổ chức tương tế, cho đến các
nghiệp
đoàn bí mật.
Trên góc
nhìn đó, một
sự kiện tưởng chừng như vô
thưởng
vô phạt
gây
ồn ào như
chuyện
nữ ca sĩ Thủy Tiên
đứng
ra quyên góp
giúp đỡ
đồng bào bị
thiên tai,
là một
thể hiện của tiến trình
dân chủ
hóa nói
chung, xã hội
dân sự
nói riêng.
Cơ sở
thượng tầng cầm quyền tại Việt Nam có
lẽ
còn rất
lâu mới
đạt được đến một định chế dân
chủ,
trong đó có
sự
canh tranh quyền lực minh bạch, nhưng dân
chủ
hóa là một
tiến trình
không lúc nào chấm
dứt, ngay cả một xứ tưởng chừng như dân
chủ
bám rễ
hàng trăm
năm như Hoa Kỳ.
Tại Hoa Kỳ sau khi nhân
vật
phản dân chủ
Donald Trump phải về vườn, người ta vẫn đang phải đấu tranh đòi
quyền
bầu cử tại các
tiểu
bang do Đảng Cộng hòa
nắm
quyền, đó là
chưa nói đến
việc đấu tranh đòi
những
quyền cơ bản như chăm sóc
sức
khỏe bị cướp đoạt nhân
danh kinh tế
thị trường.
|