FB GS Nguyễn Đăng Hưng

30-6-22

Liệu Tôi Phải Nạn Nhân Của Các Chuyến Bay… Gọi Là “Giải Cứu”?

 Nguyễn Đăng Hưng

Hôm nay tôi quyết định tường thuật chi tiết về những khổ nạn mà tôi đã trải qua nhân vụ hối lộ qua tổ chức các “chuyến bay giải cứu” gọi là giúp người Việt có thể về nước trong giai đoạn dịch Vũ Hán đang dâng cao.

Ngay từ ngày đầu tôi đã đoán đây là vụ tham những có cấp cao tại Bộ Ngoại giao chủ trương, huy động được các tòa lãnh sự của các Đại Sứ Quán quan trọng nhất của Chính quyền Việt Nam trên thế giới, đặc biệt ở các nước có Việt Kiều đông đảo cư trú: Mỹ, Pháp, Úc, Đức, Nga… với sự đồng lõa của Vietnam Airlines…

Nay Thứ trưởng Ngoại giao Tô Anh Dũng bị bắt sau một loạt quan chức lãnh sự cao cấp tại Bộ ngoại giao như Nguyễn Thị Hương Lan (SN 1974), Cục trưởng Cục Lãnh sự; Đỗ Hoàng Tùng (SN 1980, cùng trú tại Hà Nội), Phó Cục trưởng Cục Lãnh sự; Lê Tuấn Anh (SN 1982, trú tại Hưng Yên), Chánh Văn phòng Cục Lãnh sự; Lưu Tuấn Dũng (SN 1987, trú tại Hà Nội), Phó Phòng Bảo hộ công dân, Cục Lãnh sự, Bộ Ngoại giao... Hai chỗ tòng phạm mà tôi cho là quan trọng là các ngài phụ trách phòng lãnh sự Đại Sứ quán tại các nước, nơi này đã thu tiền vé, Giám đốc hãng hàng không Vietnam Airlines, ông chủ các máy bay…, chưa thấy bị đụng đến…

Nguyên tháng 8. 2021 tôi đã phải vội vã trở sang Bỉ trốn dịch Corona virus Vũ Hán đang hoành hành tại Sài Gòn, nhất là trốn các biện pháp chống dịch cực đoan thiếu khoa học, gây tang thương khốn cùng cho dân Sài Gòn. Biết chuyến này phải ở lâu tại Bỉ tôi mua vé Qatar Airways Saigon-Brussels với ngày về khá xa là 15/1/2022.

Một tháng trước ngày về, Qatar Airways báo cho tôi hay là sẽ không đáp ứng được chuyến về theo hẹn vì chính quyền Việt Nam đã cấm tất cả các chuyến bay về Việt Nam trong thời gian cuối 2021 và đầu năm 2022.

Tôi hơi bị khó vì tòa Đại Sứ Bỉ hẹn với tôi sẽ tổ chức ngày ra mắt bộ sách “GIẤC MƠ VIỆT NAM TÔI” hai lần vào đầu năm 2022 tại Hà Nội và Sài Gòn! Tôi thử điện thoại cho các đại lý bán vé máy bay quen biết thì họ bảo đã không được phép bán vé về Việt Nam nữa và nếu tôi phải về khẩn cấp thì nên liên lạc với tòa Đại Sứ Việt Nam tại Bruxelles. Tôi điện thoại lên phòng lãnh sự Đại Sứ quán Việt Nam tại Bruxelles thì họ bảo sẽ có thể về Việt Nam nếu tôi đi theo các “Chuyến bay cứu trợ” do Bộ ngoại giao tổ chức. Họ bảo tôi phải hội tụ các điều kiện ngặt nghèo nếu là chuyên gia. Còn phải chấp nhận các điều kiện cách ly khắt khe và đắt đỏ khi ra khỏi sân bay. Hỏi phải chi bao nhiêu để được lên máy bay thì họ nói một con số làm tôi chưng hửng! Khách phải trả gần gấp 5 lần giá vé thông thường!

Nghe xong là tôi tắt máy vì tôi biết ngay đây là một thủ đoạn ăn chặn tiền của dân (thừa nước đục thả câu). Từ 1990 tới nay, trong những chuyến về Việt Nam tôi chưa bao giờ chịu chi tiền vô lối cho công an cửa khẩu. Thà tôi phải bị khám xét nhiều tiếng đồng hồ, hạch sách đủ thứ, tôi không bao giờ chi 1 đô la! Tôi tự bảo với bản thân là mình phải sạch ngay từ đầu vì chi hối lộ, tôi sẽ sa vào một cạm bẫy mà chính tôi sẽ làm hại mình một ngày xấu trời!

Thế là tắc nghẽn những chuyến bay thông thường! Tôi lên mạng hỏi thì học trò tôi ở Sài Gòn cho hay là vẫn còn người về nhưng phải đi qua Phnom Penh rồi lấy taxi hay xe đò về cửa khẩu Mộc Bài. Tôi tìm trên mạng thì thấy có một trang mới lập, giúp đỡ người Việt Nam chọn đường bay ghé Nam Vang. Trên mạng họ hẹn nhau đi chung taxi từ Nam Vang về Mộc Bài rồi từ Mộc Bài về Sài Gòn, chuyện cách ly tại Tây Ninh tương đối khá nhẹ nhàng! Tôi lên mạng thấy chính quyền Campuchia rất khôn ngoan tạo điều kiện làm Visa khá thuận lợi! Họ đã nắm bắt ngay nguồn lợi tự dưng Việt Nam dâng cho họ và chỉ cần chuyển cho họ 100 USD là có ngay Visa điện tử. Tôi hỏi vé trên mạng thì chuyến Brussels – Bangkok – Pnom Penh có giá bình thường của Thai Airways! Công ty này đã được chánh quyền Việt Nam dâng lên miệng một số khách hàng Việt Kiều đáng kể đang muốn về quê ăn Tết! Biết được giờ đến Nam vang, tôi thông báo lên mạng là có ngay tài xế taxi vào liên lạc xung phong đưa đón về khách sạn nghỉ ngơi vài ngày mà không lấy phí di chuyển! Chỉ có một điều kiện là tôi phải đáp taxi của họ về Mộc Bài. Tài xế taxi còn tìm người đi cùng đến trùng giờ để chia chi phí khoảng đường Nam Vang – Mộc Bài.

Tôi chọn ngày giờ khám PCR (giá trị chỉ trong 72 giờ) tại Bỉ cho phù hợp với chuyến bay và hào hứng bảo con trai chở xe lên sân bay Brussels. Không may, tôi không biết là Bangkok và Pnom Penh đòi hỏi phải có bảo hiểm y tế chống dịch mà giấy này cần chứng minh thời gian có hạn tôi tạm trú tại Việt Nam. Vì tôi chỉ có vé chuyến đi một chiều, thời gian trở lại Bỉ không xác định, tôi đã không mua chứng chỉ bảo hiểm ngay tại sân bay được. Chạy qua chạy lại không đáp ứng được các điều kiện tôi đã không lên máy bay được và mất toi chuyến bay cùng chi phí vé, phải về lại nhà cách đến 100 km!

Về nhà ở Bỉ chờ thêm một tuần đến đầu tháng 2 thì hay tin các cửa khẩu hàng không Việt Nam có biến chuyển. Thai Airways có thể bay từ Bangkok về Sài Gòn. Tôi tìm đường bay trên mạng thì có thể về Bangkok với giá phải chăng thông qua Swiss Airlines. Vì không có nhiều chọn lựa tôi quyết định chấp nhận qua đêm tại Zurich, hôm sau mới có chuyến Zurich-Bangkok! Thế là tôi đi khám nghiệm PCR để ngày 1.2.2022 (đúng ngày mồng một Tết) lên máy bay hôm sau 2 tháng 2 về Bangkok và tới kịp mồng 2 Tết tại Sài Gòn. Tại sân bay Zurich (Thụy Sỹ) tôi tìm được chỗ qua đêm với giá phải chăng, một thứ phòng ngủ tập thể, mỗi cá nhân một giường có vách khép kín khá mỏng. Không hiểu tại sao đêm ấy tôi ho liên tục và người quản lý chỗ trọ phải đem thuốc ho cho uống để khỏi phiền các khách ngủ sát vách. Sáng hôm sau thức dậy đi đăng ký làm thủ tục lên máy bay sau khi ăn sáng qua loa. Phải nhiêu khê giấy tờ đã tiêm chủng 3 lần, có chứng thực xét nghiệm PCR (ngoáy mũi) tại Bỉ thông qua cơ quan y tế có thẩm quyền, có chứng thực đăng ký qua mạng với cơ quan y tế Việt Nam. Cuối cùng cũng được lên máy bay. Trong lúc chờ cất cánh cơn ho của tôi trở lại.

Tôi chủ quan không che dấu và vô tình gây chú ý cho các tiếp viên hàng không. Họ gọi tôi đến cuối máy bay, ngoáy mũi xét nghiệm nhanh thì phát hiện tôi bị hai vạch: đang bị nhiễm Covid 19! Tôi phản đối, họ xét nghiệm lần thứ 2 : kết quả không thay đổi.

Tôi bị trục xuất khỏi máy bay ngay tức khắc, ngồi chờ đơn độc một xó, chờ cơ quan chức năng sân bay xử lý. Tôi buồn rầu nhìn máy bay cất cánh và ý thức ngay mình bất ngờ đang lâm vào cảnh khó khăn tệ hại! Tôi có cảm giác như đang bị sập vào một hố sâu thăm thẳm.

Một nhân viên sân bay chuyển hành lý cá nhân đến cho tôi và mời tôi đi xét nghiệm chính thức tại phòng y tế sân bay. Lại bắt tôi ngồi tại một xó chẳng cho nước uống, chẳng có chút cà phê. Đã quá trưa mà tôi vẫn chờ chẳng ai nghĩ đến bữa ăn trưa cho người “đen đủi!”. Đói bụng gần lả người tôi quyết định tự mình đi kiếm ăn. May quá, xuống một tầng là có ngay một siêu thị cho phép tôi tạm mua một nải chuối tạm qua bữa. Tôi trở lại chỗ cũ đến 14 giờ là nhân viên sân bay mời tôi vào phòng xét nghiệm. Cũng ngoáy mũi thôi nhưng lần này tôi phải trở ra ngồi chờ! Xét nghiệm kỹ hơn cần thời gian. Đến gần 15 giờ, họ cho tôi hay là tôi đã bị nhiễm virus nặng và tôi cần phải thanh toán chi phí khá cao: 230 euro ! Cũng may tôi có thẻ Visa và tiền dự trữ nhờ lương hưu trí còn khá dồi dào. Đến khoảng 16 giờ là họ cho tôi hay quyết định y tế theo luật Thụy Sỹ: Cách ly tại khách sạn 5 ngày và chỉ có một khách sạn duy nhất chịu chứa là khách sạn Alexander, đường Niederdorgstrass số 40. Giá khách sạn là 350 quan Thụy Sỹ một đêm! Thêm tiền ăn uống dịch vụ hóa đơn cuối cùng sau 5 ngày là trên 2.000 Euro!

Thế là tôi ở tù nơi xứ lạ quê người ngay trong thời gian Tết Nguyên Đán. Tôi không được ra khỏi phòng trọ, bước vào phòng ăn sáng là bị đuổi về phòng ngay, chẳng ai dám đứng gần tôi khoảng cách dưới 2m. Cần gì tôi phải viết e-mail cho ban tiếp tân. Tôi chỉ thấy hơi mệt ngày hôm sau, khứu giác vẫn bình thường không thấy xuất hiện các triệu chứng thông thường của người bị nhiễm bệnh. Có lẽ vì đã có tiêm chủng 3 lần tại Bỉ nên sức đề kháng của tôi mạnh lên chăng? Cái khó nhất của tôi là cảm giác bị xã hội ruồng bỏ, bị cách ly gần như tuyệt đối. Tôi điện thoại cho các con tôi đang là bác sỹ hành nghề tại Bỉ xem có cách nào cứu tôi bằng cách lái xe đến Thụy Sỹ. Con gái tôi chính là người chỉ huy chống dịch tại bệnh viện Đại học Liège! Nhưng con tôi cho hay là luật Thụy Sỹ rất nghiêm, tôi nên chịu khó ở tù! Tôi có cảm giác như người đang bị hủi chẳng ai dám lại gần! Công nhận con vi khuẩn Corona Vũ Hán ác độc khó có thể tưởng tượng được. Nó giết con người và còn chà đạp cả nhân cách của họ nữa…

Buồn quá, tôi tìm cách dạo chơi trên internet với mục đích tìm lại một chút tình người! Vào nhóm “Con Cháu Vua Hùng Toàn Cầu” là có cô Chủ Nhiệm Bích Yến hào phóng tìm cách giúp đỡ. Phát hiện một thành viên con cháu vua Hùng đang sinh sống tại Zurich, bạn Phạm H.! Bạn này đáp ứng ngay và sẵn sàng ghé khách sạn thăm tôi! Lại còn mang bánh chưng đến cho người số nhọ là tôi, gọi là an ủi cho những ngày Tết bị cách ly nơi xứ lạ quê người. Hỏi ra mới biết bạn này mới có người trong gia đình bị tai nạn tương tự nên quen với cách đối phó thân thiện tình người.

Năm ngày trôi qua … Thử tự ngoáy mủi thử nghiệm bằng Test Covid bán tại Pharmacie thì thấy vẫn có 2 vạch! Tuy vậy, luật Thụy Sỹ cho chấm dứt cách ly và sinh hoạt bình thường. Bạn Phạm H. hào sảng bảo tôi nên rời khỏi khách sạn và người nhà của bạn ấy cùng tình trạng như tôi sẵn sàng cho tá túc mà chẳng phải tốn phí ăn ở. Suy nghĩ kỹ thôi thấy tốt hơn hết là về lại Bỉ. Không đi máy bay được thì lấy xe lửa điều kiện lên xe ít chặt chẽ hơn. Thấy tôi có nhiều hành lý với một kiện nặng gần 30 ký lô bạn Phạm H. quyết định tháp tùng tôi trong chặng đầu : Zurich-Bâle (Basel).

Chúng tôi lấy xe buýt đến nhà ga Zurich mua vé xe lửa về Bỉ. Từ Bâle phải đổi xe lửa đi Franfurt rồi tại ga Franfurt phải chuyền lên tàu tốc hành Franfurt-Paris ngang qua Liège! Sau Bâle bạn Phạm H. phải từ giã tôi để trở về Zurich cho kịp thứ hai đi làm. Động tác chuyển hướng tại Franfurt đối với tôi một U80 đơn độc là cả một thách thức. Ta biết ga Franfurt không có thang máy, muốn đổi hướng phải mang hành lý xuống những nấc thang cao ngất ngượng rồi tại hành lang tìm cho ra đường hướng trở lên sân ga. Trời đã sẩm tối, không thể cầu cứu bất cứ ai, tôi đã phải đem hết sức lực còn lại để mang hai kiện hành lý lên sân ga cao tốc. May quá còn kịp, tôi kêu gọi nhân viên kiểm vé đến khiêng giúp một tay. Vừa bước lên, chưa đứng vững là tàu chạy! Hú hồn, trễ thêm một phút là phải ở lại Franfurt chờ chuyến sau! Phần còn lại bớt gay go nhiều. Tôi điện thoại về nhà báo con trai mang xe đến đón ba tại ga «Des Guillemins de Liège».

Về nhà tại Liège cách ly thêm gần 1 tháng mới thấy thẻ test chỉ còn 1 vạch! Trung tuần tháng 2/2022, điều kiện bay về Việt Nam đã bắt đầu thoáng, tôi mua vé Emirates ngày 14/2 thì chiều 15/2 là đến Tân Sơn Nhất sau khi đổi máy bay tại Dubai trong điều kiện rất thuận lợi.

Như vậy, hậu quả của việc giải cứu với chủ trương mưu đồ trục lợi của Bộ Ngoại giao Việt Nam và hãng hàng không quốc gia Việt Nam đã làm tôi đã mất 5.500 euro (phí 3 chuyến bay + phí cách ly tại Zurich + phí xác nghiệm PCR + phí xe lửa Zurich – Liège + phí 3 lần lên sân bay), vị chi 133,000,000.00 VNĐ. Theo thống kê đã có trên 2000 chuyến bay giải cứu, tập đoàn gian ác tại các bộ Ngoại giao+Bộ Giao Thông Vận Tải đã thu lợi bất chính số tiền khổng lồ không thua vụ Việt Á của tập đoàn gian ác khác gồm Bộ Y Tế+Bộ Khoa học Công Nghệ + Viện nghiên cứu Y dược học quân sự. Nghe nói sau điều tra sẽ có trừng trị và không hiểu nạn nhân như tôi có cơ may lấy lại tiền đã mất không?

Nguyễn Đăng Hưng Sài Gòn ngày 30/6/2022