Trung Quốc và 3
thách thức lớn trong thế kỷ 21
Nguyễn Quang Dy
Nếu 2 thập kỷ đầu của thế kỷ 21 là giai đoạn chuyển tiếp (transition)
đầy biến số (như Brexit và Trumpism) làm trật tự thế giới đảo lộn và bất
ổn, thì các thập kỷ tiếp theo sẽ chứng kiến việc định hình một bức tranh
mới về thế giới. Tác nhân chính của quá trình đó là đối đầu Mỹ-Trung.
Trong bối cảnh đó, Trung Quốc đang đối mặt với 3 thách thức lớn.
Thứ nhất, người Mỹ đã tỉnh ngộ và liên kết với nhau để chống lại Trung
Quốc trỗi dậy. Thứ hai, Trung Quốc đang suy thoái do đối đầu chiến lược
với Mỹ và đồng minh. Thứ ba, người dân Trung Quốc sẽ bất bình và phản
kháng. Trước bức tranh lớn màu xám, lúc này còn quá sớm để phỏng đoán và
hình dung được tương lai của Trung Quốc và thế giới.
Mỹ đã
tỉnh ngộ
Năm 1989 khi xảy ra vụ Thiên An Môn, Mỹ vẫn tiếp tục ủng hộ Trung Quốc.
Bill Clinton và nhiều người khác (như Robert Zoellick) vẫn tin rằng
Trung Quốc sẽ cải cách và dân chủ hóa để “trỗi dậy hòa bình”, nên đã
theo đuổi quá đà chủ trương tham dự (constructive engagement). Đó là một
sự ngộ nhận tai hại mà Trung Quốc đã lợi dụng để trỗi dậy (không hòa
bình). Gần đây Mỹ đã tỉnh ngộ và coi Trung Quốc là kẻ thù và “đối thủ
chiến lược”.
William Safire (NYT columnist) kể lại rằng trước khi mất (1994),
Richard Nixon đã thừa nhận trong cuộc phỏng
vấn: “Chúng ta có thể đã tạo ra một Frankenstein” (We may have created a
Frankenstein). Theo
Michael Pillsbury (Hudson Institute, Director for Chinese Strategy), đó
là “thất bại lớn nhất về tình báo của Mỹ” (the greatest US intelligence
failure) trong 50 năm qua.
(“The
Hundred-Year Marathon”,
Michael Pillsbury, Holt, 2015).
Vì vậy, đối đầu Mỹ-Trung không phải là một sự kiên nhất thời mà là một
quá trình lâu dài đang diễn ra như đặc thù của thế kỷ 21, trong đó cuộc
chiến thương mại chỉ là “phần nổi của tảng băng chìm” (tip of the
iceberg). Nhiều nhà phân tích coi xung đột Mỹ-Trung là “cuộc chiến tranh
lạnh kiểu mới”, không chỉ về thương mại mà còn bao gồm công nghệ, tiền
tệ, pháp lý, cũng như đối đầu về mô hình ý thức hệ và thể chế kinh
tế/chính trị.
Tuy về các vấn đề khác thì nội bộ Mỹ thường cãi nhau to và nhiều người
sẽ chống lại Trump, nhưng về chống Trung Quốc, thì cả đảng Cộng Hòa và
Dân Chủ đều đồng thuận. Hiện nay, việc ngăn chặn và kiềm chế Trung Quốc
đã trở thành tầm nhìn chung của Quốc Hội cũng như chính quyền. Đây có
thể là một lợi thế để Trump tranh cử. Vì vậy, nếu Bắc Kinh vẫn hy vọng
vào khả năng Trump sẽ thất cử vào năm 2020, thì có thể là một sai lầm.
Quá trình tỉnh ngộ và cuộc tranh luận đã bắt
đầu từ thời Obama, nhưng chưa được người ta chú ý đúng mức. Mãi đến thời
Trump, chiến lược về Trung Quốc mới được điều chỉnh. Theo NDS,
Trung Quốc từ đối tác chiến lược
nay trở thành “đối thủ chiến lược” (số một). Nói cách khác, “lịch sử
đang lặp lại” khi
2 siêu cường Mỹ-Trung tranh giành vị trí bá chủ thế giới, như đang sa
vào “cái bẫy Thucydides” mà Graham Allison đề cập (“Destined
for War: Can America and China Escape Thucydides’s Trap?”
Graham Allison, Harcourt,
2017).
Theo Allison, chiến tranh lạnh có 5 bài học cần tham khảo. Thứ nhất,
chiến tranh giữa các cường quốc hạt nhân là điên rồ: Xung đột tại Biển
Đông hay Biển Hoa Đông hay bán đảo Triều Tiên là tự sát. Thứ hai, phải
sẵn sàng chiến tranh dù không thể thắng: Để bảo vệ lợi ích sống còn,
phải sẵn sàng chấp nhận rủi ro. Thứ ba, phải định nghĩa “luật chơi
nguyên trạng mong manh”: Để
tồn tại
cần thận trọng, giao tiếp, kiềm chế, thỏa hiệp, và hợp tác. Thứ tư, đối
nội là quyết định: Mô hình chuyên chế của Trung Quốc không bằng mô hình
dân chủ Mỹ. Thứ năm, hy vọng
không phải là chiến lược: Một chiến lược nhất quán chưa đảm bảo thắng
lợi.
Theo Minxin Pei, chủ nghĩa
thân hữu (cronyism) là gốc vấn đề. (“China’s
Crony Capitalism: The Dynamics of Regime Decay”,
Minxin Pei, Harvard University Press, 2016).
Gần đây, Minxin Pei cho rằng chiến tranh lạnh Mỹ-Trung đang leo thang
sang giai đoạn mới. Sớm hay muộn, Mỹ cần sự ủng hộ của đồng minh để
chống Trung Quốc, nên bỏ quan điểm (của Kiron Skinner) coi đối đầu
Mỹ-Trung là xung đột của hai nền văn minh và sắc tộc. Đến lúc cần đưa ra
lập luận mới để lý giải việc Mỹ chống Trung Quốc”
(“Is
Trumps Trade War with China a Civilizational Conflict?”,
Minxin Pei, Project Syndicate, May 14, 2019).
Muốn đối đầu với Mỹ, Trung Quốc cũng cần đồng minh (như EU, Nhật, Nga,
ASEAN), nhưng ngày càng bị cô lập. Trong khi Angela Merkel (thủ tướng
Đức) nói “Châu Âu phải đoàn kết để đứng lên đối phó với Trung Quốc”, Guy
Verhofstadt (cựu thủ tướng Bỉ) cho rằng Trung Quốc đang trở thành “đế
quốc”. Đối với Nhật lại càng khó vì trong quá khứ có nhiều thù hận, gần
đây lại tranh chấp Trung-Nhật tại Điếu Ngư. Nga tuy cần Trung Quốc nhưng
vẫn lo người Trung Quốc tràn sang vùng Viễn Đông giàu tài nguyên của họ.
Malaysia dưới thời Mahathir đã xoay trục coi Trung Quốc là “thực dân
mới”, như xu thế trong ASEAN.
Trung Quốc suy
thoái
Quá trình suy thoái thường có hai nguyên nhân chính. Thứ nhất là do
nguyên nhân nội tại, có tính quy luật do chu kỳ phát triển hay suy
thoái. Hiện nay, kinh tế Trung Quốc đang trong chu kỳ suy thoái, nên bất
lợi khi phải đối đầu với Mỹ đang trong chu kỳ phát triển. Thứ hai là do
nguyên nhân bên ngoài, như hậu quả của đối đầu với Mỹ, trước mắt là cuộc
chiến thương mại, tiếp theo là cuộc chiến về công nghệ, về pháp lý, về
tiền tệ. Đồng thời, Mỹ sẽ đẩy vấn đề Đài Loan và Biển Đông lên như hai
điểm nóng chính (trong thế cờ vây). Nói cách khác, đó là một cuộc chiến
tranh lạnh tổng lực (all-out cold war) kiểu mới và kéo dài.
Theo Joseph Nye, Trung Quốc là “người khổng lồ
chân đất sét”, bị vướng những quả bom nổ chậm với năng lượng tiêu cực
dồn nén, sắp đến lúc phát nổ (tipping point).
Tuy Trung Quốc đã trở thành một xã hội trung lưu, nhưng giới cầm quyền
vẫn mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn về ý thức hệ đã lỗi thời. Trong khi dân
số Trung Quốc lão hóa (từ 2015) và mất cân đối (giữa nam và nữ), chính
quyền vẫn chưa kiến tạo được quyền lực mềm (dựa trên xã hội dân sự). (“Does
China have Feet of Clay”,
Joseph Nye, Project syndicate, April 4, 2019).
Trong bối cảnh chiến tranh thương mại gia tăng và kéo dài, kinh tế Trung
Quốc sẽ bị thiệt hại nhiều hơn, trong khi kinh tế Mỹ sẽ bị thiệt hại ít
hơn. Một phần là do kinh tế Trung Quốc vẫn phụ thuộc quá nhiều vào xuất
khẩu (chủ yếu sang Mỹ). Nếu GDP của Trung Quốc năm 2019 tăng 6,2% thì
sang năm 2020 sẽ chỉ còn 6%. Nếu GDP của Mỹ năm 2019 tăng 2,8% thì sang
năm 2020 chỉ còn 2,3%. Trong khi đó kinh tế của Nhật và các nước khác
phụ thuộc vào xuất khẩu cũng bị tác động nặng nề bởi cuộc chiến tranh
thương mại.
Theo Bloomberg, trên 20.000 công ty nước ngoài tại Trung Quốc (tạo ra 45
triệu công ăn việc làm) phải rút khỏi Trung Quốc vì cuộc chiến thương
mại, trong đó có 400 công ty Mỹ đầu tư đã tuyên bố rút khỏi Trung Quốc.
Theo Kyodo News, 60 % các công ty Nhật hoạt động ở Trung Quốc sẽ chuyển
sang nước khác, và 40% đang rút vốn khỏi Trung Quốc.
Theo PEW, khoảng 728 triệu dân Trung Quốc đang sống với mức thu nhập
thấp ($ 2-5/ngày). Theo con số thống kê, nợ công của Trung Quốc lên tới
255,7% GDP, trong khi tổng số nợ thực tế vượt quá 400% GDP (US$ 34.000
tỷ). Trong khi Trung Quốc có hàng trăm “khu đô thị ma” (như Fushun tại
Liêu Ninh, rộng 22 km2) ngành xây dựng “không thể dừng lại”. Bong bóng
bất động sản khổng lồ (bị đóng băng) dẫn đến bong bóng nợ xấu khổng lồ.
Khi cuộc chiến thương mại với Mỹ bắt đầu, Trung Quốc đặt ra 3 phương án.
Một là không đáp trả (để bảo vệ đồng tiền, xuất khẩu, thị trường chứng
khoán). Hai là đáp trả vừa phải (vừa đánh vừa đàm, như vừa rồi). Ba là
đánh tới cùng (all-out war). Sau khi đàm phán đổ vỡ, Lưu Hạc từ Mỹ trở
về tay không, thì phương án 3 (hay hiệp 3) bắt đầu. Không phải Bắc Kinh
muốn vậy, mà họ bị xô đẩy vào thế bị động đối phó, do đánh giá nhầm về
Trump.
Hiệp 3 bắt đầu không chỉ về thương mại, mà còn về công nghệ cao. Mỹ đã
cấm vận Huawei và 5 công ty khác (Dahua,
Hikvision, Yitu, Megvii, SenseTime). Các công ty Mỹ (như
Google, Intel, Microsoft,
Qualcomm, Broadcom, Micron, Western Digital) đã tuyên bố sẽ không làm
việc với Huawei. Tiếp theo là
cuộc chiến pháp lý khi 13 thượng nghị sỹ (của 2 đảng) dẫn đầu bởi Marco
Rubio và James Risch, đã yêu cầu thông qua dự luật trừng phạt “các hành
động phi pháp và nguy hiểm (của Trung Quốc) tại Biển Đông và Biển Hoa
Đông”.
Trung Quốc đã nhanh chóng vươn lên về công nghệ mới, ứng dụng Big Data
và Artificial Intelligence vào thanh toán trực tuyến (online payment) và
phát triển mạng 5G. Nhưng an ninh Trung Quốc cũng đang ứng dụng các công
nghệ mới để kiểm soát người dân như “bạo chúa kỹ thuật số” (digital
tyranny) tại Tân Cương và các nơi khác. Vì vậy, “Made in China 2025” và
kế hoạch triển khai mạng 5G của Huawei đã làm Mỹ bức xúc chống lại.
Người dân phản
kháng
Giới trí thức và tầng lớp trung lưu (new rich) là hệ quả của Trung Quốc
phát triển nhanh, như một chân
kiềng của chế độ (với khẩu hiệu “ba đại diện” và “xã hội khá giả”). Họ
ủng hộ chính quyền chừng nào Bắc Kinh duy trì phát triển (như “new
normal”). Tuy đây là một sự mặc định để được dân chúng ủng hộ, nhưng có
thể trở thành con dao hai lưỡi khi kinh tế suy thoái, làm họ bất bình.
Giới trung lưu đã mấy lần bị “tàn sát” bởi thị trường chứng khoán suy
sụp. Họ có thể phản kháng mạnh hơn hoặc di cư ồ ạt (như “bỏ phiếu bằng
chân”).
Giới trí thức và dân trung lưu thường ủng hộ cải cách (đối nội) và không
muốn đối đầu với Mỹ (đối ngoại). Họ cho rằng Tập Cận Bình không theo lời
khuyên của Đặng Tiểu Bình, đã thách thức Mỹ quá sớm như “Cao Biền dậy
non”, nên dẫn đến tai họa. Đa số người Trung Quốc lo ngại hậu quả
nghiêm trọng của thương chiến sẽ ảnh hưởng tới việc làm, thu nhập, cơ
hội xuất cảnh và du học. Nếu sản xuất đình trệ vì không xuất khẩu được,
hàng chục triệu người Trung Quốc sẽ thất nghiệp, dẫn đến bất ổn xã hội,
với hiểm họa khó lường.
Trung Quốc chắc chắn có nhiều người tài, nhưng đã bị thui chột và vô
nhiệu hóa bởi thể chế độc đoán do các phái “Thái tử Đảng” và “Đoàn Thanh
niên” thao túng, nên giới tinh hoa không phát huy được tài năng để tạo
ra sự khác biệt. Đứng trước các tình huống khó lường, Bắc Kinh hay vận
dụng hệ quy chiếu đối nội vào đối ngoại nên dễ ngộ nhận và sai lầm. Bắc
Kinh đã mấy lần ngộ nhận và sai lầm khi đánh giá về Trump trong cuộc
chiến thương mại.
Dân số Trung Quốc không chỉ 1,4 tỷ (con số chính thức) mà có thể tới 1,5
hay 1,6 tỷ (theo nguồn không chính thức). Trung Quốc có dân số
(demographic) bất ổn vì già nhanh và nam nhiều hơn nữ, nên nguồn nhân
lực (một thế mạnh) đang suy giảm. Trong quá trình phát triển, dân đổ ra
thành thị nhưng nay thất nghiệp và đời sống khó khăn, đang quay về nông
thôn. Sự đổi chiều của dòng chảy dân số là một hiểm họa như quả bom nổ
chậm.
Quốc nạn tham nhũng và khoảng cách giầu/nghèo tăng nhanh làm bần cùng
hóa người dân lao động, càng làm cho họ bất bình và phản kháng. Số lượng
và quy mô các cuộc biểu tình và phản kháng ngày càng tăng. Nếu những
cuộc biểu tình phản kháng (năm 2017) gồm hàng chục vạn người (tại Bắc
Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông, Hắc Long Giang, Tứ Xuyên, Hà Bắc) chủ yếu
do môi trường ô nhiễm và bất công xã hội thì nay (năm 2018 và 2019) tăng
lên chủ yếu do hệ quả của suy thoái kinh tế dẫn đến thất nghiệp và đời
sống khó khăn.
Người dân Tân Cương và Tây Tạng bị đối xử tàn tệ và kiểm soát chặt chẽ
bằng các trại tập trung khổng lồ với ứng dụng công nghệ cao để theo dõi
người dân như “bạo chúa kỹ thuật số”. Chủ trương này như con dao hai
lưỡi, sẽ phản tác dụng nếu đi quá xa. Nếu dân chúng “tức nước vỡ bờ”
phản kháng, Mỹ và phương Tây sẽ bênh vực vì lý do nhân quyền. Việc trấn
áp Tân Cương và Tây Tạng, cũng như Pháp Luân Công, là quả bom nổ chậm.
Khi Trung Quốc tiến tới ngã ba đường, thương chiến Mỹ-Trung như chất xúc
tác sẽ gây ra biến đổi lớn. Đảng và Chính phủ nắm các tập đoàn nhà nước
và các đại công ty thân hữu để có tiền nuôi bộ máy khổng lồ và phục vụ
các mục tiêu chiến lược. Nhưng Mỹ đang đánh Huawei là mô hình “tư bản
nhà nước” (theo “chủ nghĩa thân hữu”). Đây có thể là cơ hội để phái cải
cách trong nước lên tiếng, phá thế độc quyền của các đại công ty do hơn
100 gia tộc lớn kiểm soát. Sớm hay muộn, Trung Quốc phải thay đổi mô
hình kinh tế và chính trị.
Nhưng khi bị Mỹ tấn công, bộ máy tuyên truyền của Trung Quốc tỏ ra lúng
túng và phản ứng theo cách cũ. Họ đã chỉ thị báo chí trong nước bôi xấu
Trump bằng cách để cho các hãng sản xuất giấy toilet in hình ông. Gần
đây, trong chuyến đi thăm Giang Tây (20/5/2019), Tập Cận Bình đã kêu gọi
một cuộc “Vạn lý Trường Chinh mới” để chống Mỹ trong khi chỉ đạo báo
chí nói về “chiến tranh nhân dân”, thậm chí nói về chiến tranh Triều
Tiên. Đó là cách cổ điển để kích động tinh thần dân tộc, nhằm đẩy sức ép
của dư luận ra bên ngoài.
Bức tranh màu xám
Cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung là “phần nổi của tảng băng chìm” và là
khởi đầu của một cuộc chiến tranh lạnh kiểu mới kéo dài (chưa có hồi
kết). Về công nghệ, Mỹ đã khuất phục được ZTE và đang đánh tiếp Huawei
(lớn gấp 5 lần ZTE). Huawei tuy mạnh nhưng ảo tưởng vào năng lực của
mình, vì toàn bộ công nghệ viễn thông của Huawei vẫn phụ thuộc vào công
nghệ Chip của Mỹ. Ví dụ, Huawei phải mất 5 năm để làm được một lõi xử lý
tương đương với “ARM Cortex-A75” (tuy chưa phải tốt nhất của ARM). Phần
mềm để Huawei thiết kế Chip cũng là của Mỹ (như Cadence và Synopsys).
Những lõi DSP xử lý modem trong điện thoại và thiết bị viễn thông 5G của
Huawei cũng dựa trên các lõi DSP của Cadence.
Tuy Trung Quốc bắt chước rất giỏi, nhưng công nghệ sản xuất Chip “FinFET
sub 10nm” rất khó tiếp cận vì những thiết bị lõi đều do hãng ASML cung
cấp, nên Trung Quốc không thể mua nếu Mỹ không đồng ý. Với công ty SMIC,
Trung Quốc chỉ có thể sản xuất được Chip 28nm (nhưng vẫn chưa ổn định).
Tuy hãng Chip lớn nhất thế giới là TSMC (của Đài Loan) vẫn hợp tác với
Huawei, nhưng Mỹ có thể can thiệp với Đài Loan để ngăn cấm.
Tóm lại, Mỹ đánh ZTE để cảnh báo, và bắt Mạnh Vãn Chu tại Canada không
phải ngẫu nhiên. Trump quyết định cấm vận Huawei là đánh vào tử huyệt
của Bắc Kinh. Có khả năng rồi đây Trung Quốc sẽ phải nhân nhượng Mỹ, vì
Huawei quá quan trọng để họ hy sinh. Huawei không chỉ là hãng sản xuất
smart phone lớn thứ 2 thế giới, mà là trụ cột để triển khai mạng 5G có ý
nghĩa chiến lược trong kế hoạch “Made in China 2025” đầy tham vọng.
Tuy nhiên, Trung Quốc vẫn có 5 lá bài để đối phó với Mỹ. Thứ nhất là Mỹ
sắp bầu cử tổng thống (năm 2020) nên đó là một điểm yếu. Thứ hai là sự
phụ thuộc của Mỹ vào “đất hiếm” của Trung Quốc (sản xuất tới 95% sản
lượng trên thế giới). Thứ ba là Trung Quốc nắm trong tay hơn US$ 1.100
tỷ trái phiếu Mỹ, nếu bán ra có thể làm ảnh hưởng đến thị trường tài
chính Mỹ. Thứ tư là Trung Quốc có thể dùng lá bài Bắc Triều Tiên để ép
Mỹ. Thứ 5 là Trung Quốc có thể kích động tinh thần dân tộc của người dân
Trung Quốc chống Mỹ.
Nhưng 5 lá bài đó đều có giới hạn. Tuy Trung Quốc đánh thuế vào hàng hóa
của các bang vốn ủng hộ Trump có thể làm ông mất phiếu, nhưng Trump có
thể hóa giải điều đó bằng cách trợ cấp cho các bang đó và kêu gọi tinh
thần yêu nước của họ. Trên thực tế, Trump có thể nhận được nhiều phiếu
của các cử tri trung lập ủng hộ lập trường cứng rắn chống Trung Quốc. Lá
bài “đất hiếm” chỉ có giá trị trước mắt, vì về lâu dài Mỹ có thể tự sản
xuất lấy “đất hiếm” hoặc hợp tác với các nước đồng minh khác để sản
xuất, thay nguồn từ Trung Quốc.
Hiện nay, Trung Quốc còn US$ 3.200 tỷ dự trữ quốc gia, và US $1.100 tỷ
công trái chính phủ Mỹ (Treasury bonds). Nếu bí quá, Trung Quốc phải bán
tháo công trái như bán “lúa non” (hạ giá) thì FED có thể hạ lãi suất làm
công trái giảm giá sâu. Nếu các công ty Mỹ bán tháo chứng khoán Trung
Quốc để mua công trái Mỹ, thì họ có thể làm sập sàn chứng khoán và làm
Trung Quốc vỡ nợ công. Nếu Bắc Kinh bán tháo công trái sai luật, thì
đồng nhân dân tệ có thể bị loại khỏi “rổ tiền tệ quốc tế”, và Trung Quốc
có thể bị khai trừ khỏi WTO.
Trong khi đó, là bài Bắc Triều Tiên không còn
giá trị như trước, vì xu hướng xoay trục “thoát Trung” của Bắc Triều
Tiên và hòa giải Liên Triều ngày càng rõ. Tuy cuộc gặp Trump-Kim lần thứ
hai (tại hà Nội) không có kết quả cụ thể, nhưng quá trình đối thoại
Mỹ-Triều để tiến tới phi hạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên khó đảo ngược.
Bắc Kinh có thể kích động tinh thần dân tộc của người dân chống Mỹ,
nhưng đa
số người Trung Quốc lo ngại hậu quả chiến tranh thương mại sẽ ảnh hưởng
tới việc làm, thu nhập, cơ hội xuất cảnh và đi du học.
Việt Nam có thể hy vọng vào kịch bản tốt nhất
(best case) là cuối cùng Mỹ-Trung sẽ đạt được thỏa thuận, Trung Quốc sẽ
chấp nhận cải cách trong nước và kiềm chế tại Biển Đông. Nhưng Việt Nam
vẫn phải chuẩn bị cho kịch bản xấu nhất (worst case), nếu xung đột
Mỹ-Trung gia tăng và Trung Quốc quyết đấu với Mỹ đến cùng, với hệ quả
khó lường. Trong
trường hợp đó, không loại trừ khả năng
Trung Quốc có thể bị vỡ nợ (năm 2019-2020).
Lời
cuối
Có thể nói, Trung Quốc đã phát triển kinh tế thần kỳ, nhưng vẫn chưa cải
cách chính trị để bảo vệ và phát huy thành quả kinh tế, và vươn lên trở
thành siêu cường. Tập Cận Bình đã không nghe theo lời khuyên của Đặng
Tiểu Bình (là “thao quang dưỡng hối”) mà vội thách thức Mỹ quá sớm như
“Cao Biền dậy non”, để củng cố quyền lực độc tôn quá mức, gây phản kháng
từ bên trong và đối đầu từ bên ngoài. Tập Cận Bình đã mắc một sai lầm
lớn như lấy đá tự ghè vào chân mình, nên phải đối mặt với 3 thách thức
lớn, như một nghịch lý.
Trong bối cảnh đối đầu Mỹ-Trung gia tăng, Việt Nam dễ mắc kẹt vào thế
lưỡng nan (Catch-22), như “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết”. Muốn hay
không, Việt Nam đang trở thành “nơi trú bão” lý tưởng cho các doanh
nghiệp Trung Quốc, như một con dao hai lưỡi, vừa có lợi, vừa có hại. Tuy
nhiều doanh nghiêp nước ngoài đang rời Trung quốc, nên Việt Nam phải mau
chóng cải thiện môi trường đầu tư tốt hơn nếu muốn đón họ, nếu không họ
có thể chuyển tới các thị trường tiềm năng khác (như Ấn Độ, Indonesia,
Thailand, Malaysia, v.v).
Tuy FDI là một nguồn đầu tư quan trọng đối với Việt Nam, nhưng cần tránh
“bẫy gia công” cũng như “bẫy thu nhập trung bình”. Phải thúc đẩy quá
trình tái cơ cấu nền kinh tế, để tạo điều kiện cho khu vực tư nhân trong
nước phát triển mạnh hơn, sánh vai cùng khu vực kinh tế quốc doanh và
FDI. Phát biểu khai mạc Hội nghị Trung ương 10 của TBT-CTN Nguyễn Phú
Trọng là một dấu hiệu Việt Nam sắp phải đổi mới thể chế, trước khi quá
muộn.
NQD. 29/5/2019
Tác giả gửi cho viet-studies ngày 29-5-19 |