Tiếng Dân
Một người tử tế
Phạm Đình Trọng
Đất nước bị tàn phá, đào bới, bị các nhóm lợi ích xâu xé tan hoang.
Người dân bị áp bức, bóc lột bởi quá nhiều sắc thuế cao, phí nặng, từ
phí hít thở không khí: phí môi trường, đến phí đi lại: phí BOT. Người
dân bị tước đoạt từ mảnh đất hương hỏa đến những giá trị làm người. Một
nền chính trị chỉ để nô dịch dân, chỉ biết thao túng, dung dưỡng cho
đảng cộng sản cầm quyền và bảo kê cho các nhóm lợi ích làm cho xã hội
nhốn nháo, hỗn loạn, bất an. Quyền lực lộng hành. Công cụ bạo lực nhà
nước trở thành kiêu binh nhũng nhiễu, ức hiếp dân. Hiện thực đó đang
diễn ra trên cả nước gần nửa thế kỉ qua chính vì những người đứng đầu
nhà nước cộng sản hầu hết đều không tử tế.
Một ông Thủ tướng hết tuổi làm quan phải rời quyền lực, rời chính trường
về quê nhà tiếp tục cuộc sống vương giả trên đống của chìm của nổi ngồn
ngộn vơ vét được khi làm quan, lúc đó mới lớn giọng tuyên bố về làm
người tử tế. Nhưng kẻ tham lam tàn bạo đó không bao giờ có thể là người
tử tế vì trước khi phải rời quyền lực ông đã trắng trợn ăn cướp quyền
lực của dân, ăn cướp chức danh, cương vực lãnh thổ của nước cho đứa con
trai lớn của ông chẳng có tài cán, công trạng gì cũng sỗ sàng nhảy tót
lên ghế quan đầu tỉnh một vùng chiến lược trọng yếu cũng là một vùng tài
nguyên trù phú nhất nước. Chưa thỏa lòng tham, ông còn cướp chức danh
quyền lực của dân của nước cho đứa con trai út vắt mũi chưa sạch cũng
tót lên ghế quan chức hàng tỉnh, cũng sỗ sàng vênh váo ngồi ghế tỉnh ủy
viên, cưỡi cổ thiên hạ.
Một nhà nước ngang nhiên chiếm đoạt hàng trăm ha đất tài nguyên của
nước, thản nhiên ném hàng ngàn tỉ tiền thuế nghèo của dân để xây mả
hoành tráng, dựng bia nghênh ngang cho quan chức nhà nước cộng sản khi
chết thì những quan chức nhà nước cộng sản đó cả đến khi chết cũng không
thể là người tử tế.
Là công bộc của dân, hưởng quá nhiều ơn mưa móc của nước, nhận lương
cao, bổng hậu của dân để phục vụ dân, nhưng cả cuộc đời công bộc, các
quan chức nhà nươc cộng sản đã không làm được gì có lợi cho dân cho nước
lại chỉ làm những việc hại dân, hại nước. Du nhập một học thuyết mất
tính người, đẩy người dân vào hận thù. Cả chục triệu dân lành bỏ xác
trong những cuộc chiến tranh hận thù liên miên để mang lại sự thống trị
xã hội cho đảng cộng sản. Nắm quyền thống trị xã hội, quan chức nhà nước
cộng sản coi dân chỉ là bầy nô lệ, mặc sức bóc lột, hà hiếp dân, gây bao
đau khổ cho dân. Coi nước chỉ là của riêng của đám quan chức cấp cao,
tùy tiện cắt xén, sang nhượng, cống nạp cho nước khác. Tham lam vơ vét
của công, dốt nát trong quản trị đất nước làm cho đất nước ngày càng tụt
lại sau trên con đường đi tới của xã hội loài người. Tội trạng lớn như
vậy mà khi chết đi còn nghênh ngang mả to bia lớn thì những kẻ đó làm
sao có thể là người tử tế.
Trong một nhà nước, một xã hội mà sự tử tế của quan chức hiếm hoi như
sao ban ngày thì ông Thủ tướng Phan Văn Khải là một ngôi sao ban ngày lẻ
loi, hiếm hoi, một sự tử tế lạc lõng.
Khi làm quan, ngôi sao ban ngày Phan Văn Khải le lói sáng mấy khoảnh
khắc. Trong khi đảng cộng sản cầm quyền giáo điều, xơ cứng trước cuộc
sống của nhân dân, của đất nước, cứ khăng khăng đòi kinh tế nhà nước là
chủ đạo, là nền tảng thì ông Thủ tướng Phan Văn Khải tiếp cận được cuộc
sống chân thực và sôi động của đất nước đã nhận thức được “kinh tế nhà
nước không có hiệu quả thì làm nền tảng cái gì! Cứ kiểu đó mà nền tảng
thì chết, làm sao dân giàu nước mạnh được” Kinh tế là đồng tiền có được
từ mồ hôi nước mắt và dân gian đã đúc kết: Đồng tiền liền khúc ruột. Mà
kinh tế nhà nước là vô chủ, là cha chung không ai khóc. Đầu tư vốn vào
kinh tế nhà nước thực chất chỉ là ném tài nguyên của nước, ném tiền thuế
mồ hôi nước mắt của dân vào túi mấy ông quan nhà nước cộng sản vừa dốt
vừa tham được đảng cử ra đứng đầu doanh nghiệp nhà nuóc.
Với nhận thức rằng hiệu quả kinh doanh của kinh tế nhà nước thua xa hiệu
quả kinh tế tư nhân, Thủ tướng Phan Văn Khải đã chỉ đạo sát sao sửa đổi
luật Doanh nhiệp tư nhân và luật Công ty ban hành trước đó sáu năm thành
một luật chung là Luật Doanh nghiệp, với nguyên tắc mọi tổ chức và công
dân có quyền tự do kinh doanh theo pháp luật. Luật Doanh nghiệp sửa đổi
đã tháo bớt những sợi dây nhằng nhịt trói buộc kinh tế tư nhân, đưa kinh
tế tư nhân từ thân phận là đối tượng phải cải tạo, phải xóa bỏ, đã trở
thành một chủ thể chính danh đường hoàng, chững chạc trong nền kinh tế
đất nước, trở thành một chủ thể để nhà nước cộng sản phải nhìn nhận và
đối thoại. Quan hệ giữa cơ quan Nhà nước và doanh nghiệp trở thành quan
hệ hợp tác, cộng đồng trách nhiệm trước yêu cầu chung của sự phát triển
đất nước, không có hàng rào ngăn cách giữa cơ quan nhà nước với doanh
nghiệp theo kiểu kẻ trên người dưới, người cầu xin và kẻ ban phát.
Những chủ thể, những thành phần kinh tế đang dần dần trở về đúng vị trí
giá trị của nó. Tỉ trong kinh tế nhà nước đang giảm dần và tỉ lệ nghịch
với tỉ trọng kinh tế tư nhân ngày càng tăng. Nhưng bất lực trước căn
bệnh mãn tính của một nhà nước độc tài đảng trị, Thủ tướng Phan Văn Khải
đã thắng thắn nhìn nhận: “Tôi hết sức day dứt trước tệ quan liêu, lãng
phí, tham nhũng, tiêu cực, đục khoét của công diễn ra có phần tệ hại hơn
mấy năm qua. Trước những việc như vậy, có phần trách nhiệm của các bộ,
của Chính phủ, của cá nhân tôi là người đứng đầu. Tôi xin nhận lỗi, nhận
trách nhiệm trước nhân dân”. Nhận trách nhiệm về mình, ông xin từ chức
trước khi kết thúc nhiệm kì cả một năm trời. Đó là tiếng nói của một
lương tâm, một nhân cách có liêm sỉ. Ngược hẳn với ông Thủ tướng Nguyễn
Tấn Dũng kế nhiệm.
Những gì ông Thủ tướng Phan Văn Khải tâm niệm theo đuổi thì ông Thủ
tướng Nguyễn Tấn Dũng kế nhiệm làm ngược lại. Để rồi nền móng vững vàng
của nền kinh tế đất nước mà Thủ tướng Phan Văn Khải tạo dựng được đã bị
ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng kế nhiệm phá tan nát. Những Tổng công ty
91, những tập đoàn kinh tế nhà nước đã có từ năm 1994. Vốn biết những
doanh nghiệp nhà nước chỉ là những quái vật ngốn tiền ngân sách như rồng
hút nước để tạo ra những quan tham nhũng, ông Phan Văn Khải, đảm trách
Thủ tướng từ năm 1997 không đánh động đến những quái vật đó để nó ngủ
yên. Và nền kinh tế Việt Nam thời Thủ tướng Phan Văn Khải đã bình yên
vượt qua được cơn bão táp khủng hoảng tài chính châu Á nổi lên từ năm
1997.
Kế tiếp ông Khải, trở thành người đứng đầu Chính phủ, ông Dũng lập tức
dựng những con quái vật 91 dậy, dồn của, dồn tiền của dân của nước cho
những con quái 91, những tập đoàn kinh tế nhà nước khổng lồ. Khổng lồ
không phải ở sức mạnh kinh tế. Khổng lồ chỉ ở nguồn tiền, nguồn của mà
những quái vật này ngốn. Khổng lồ ở số tiền thất thoát. Khổng lồ ở sức
tàn phá nền kinh tế của những con quái vật 91. Khổng lồ ở mức độ tham
nhũng của những người điều hành những con quái vật. Quái vật Tập đoàn
cộng nghiệp tàu thủy Việt Nam, Vinashin, thất thoát 1100 tỉ đồng. Quái
vật Tổng công ty Hàng Hải Việt Nam để lại số nợ hơn 23.000 tỉ đồng không
thể thu hồi. Những con quái vật đó thực chất chỉ là trạm trung chuyển,
chuyển tiền của dân của nước thành tiền riêng của đám bộ sậu làm kinh tế
của ông Thủ tướng Dũng.
Một trong những cách “làm kinh tế” của thầy trò ông Thủ tướng Dũng ở
Vinashin, Vinalines là mua đồ phế thải của nước ngoài với giá ve chai.
Vinashin mua tàu biển Hoa Sen đã bục đáy. Vinalines mua khối sắt rỉ nát
có tên ụ nổi 83M. Đưa đồ ve chai về khai khống lên theo giá của sản phẩm
còn xài tốt, tăng gấp hàng chục lần, lấy tiền chênh lệch chia nhau.
Duy trì được sự ổn định và phát triển của nền kinh tế đất nước, vượt qua
cơn khủng hoảng tài chính đang làm lao đao nhiều nước châu Á nhưng tự
nhận có trách nhiệm trước những tiêu cực xã hội, ông Thủ tướng Phan Văn
Khải đã xin từ chức.
Những tập đoàn kinh tế nhà nước của ông Thủ tướng Dũng làm thất thoát
hết chục ngàn tỉ đồng này đến chục ngàn tỉ đồng khác làm cho ngân khố
quốc gia trống rỗng, phải đi vay nợ khắp thế giới. Mỗi người dân từ đứa
trẻ vừa ra đời đã phải gánh cả ngàn đô la tiền nợ của Chính phủ Thủ
tướng Dũng. Kinh tế đất nước suy sụp. Nhưng khi Quốc hội đòi hỏi ông Thủ
tướng Dũng phải chịu trách nhiệm bằng từ chức thì ông Thủ tướng Dũng đẩy
trách nhiệm cho đảng của ông: Tôi làm Thủ tướng là do đảng phân công và
ông lì lợm, cù nhầy không từ chức!
Nhắc lại hai sự việc của hai Chính phủ nối tiếp nhau, Chính phủ Phan Văn
Khải và Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng để thấy sự tử tế và không tử tế.
Cần kể thêm một sự tử tế, một khoảnh khắc le lói sáng của ngôi sao ban
ngày Phan Văn Khải. Đèn sách ở trường bổ túc văn hóa Công Nông, Hà Nội
rồi Phan Văn Khải sang Nga theo học kinh tế ở trường đại học Kinh tế
Quốc dân Plekhanov. Có học, Phan Văn Khải biết trọng dụng trí tuệ, kiến
thức. Kế nhiệm Thủ tướng Võ Văn Kiệt, ông Phan Văn Khải đã nâng Tổ
Nghiên cứu của Thủ tướng Võ Văn Kiệt lên thành Ban Nghiên cứu của mình.
Chính Ban Nghiên cứu này là nòng cốt viết lại Luật Doanh nghiệp giải
phóng sức sản xuất hùng hậu trong dân. Mọi quyết sách về kinh tế của Thủ
tướng Phan Văn Khải đều có dấu ấn, có trí tuệ của Ban Nghiên cứu với
những trí lự Lê Đăng Doanh, Phạm Chi Lan, Trần Đức Nguyên, Trần Việt
Phương…
Ban Nghiên cứu với những trí tuệ sáng láng của đất nước, của thời đại
lập tức bị đuổi cổ khi ông Nguyễn Tấn Dũng ngồi vào ghế Thủ tướng. Những
triết học của cuộc sống, những giá trị nhân văn, những qui luật kinh tế
ở tầm quá cao, làm sao ông Thủ tướng được đào tạo nghề y tá ở trong rừng
thời chiến tranh có thể hiểu nổi. Con người của bạo lực cách mạng, Thủ
tướng Dũng chỉ tin ở sức mạnh bạo lực. Kinh tế cũng chỉ là một hình thái
của bạo lực đấu tranh giai cấp. Và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã mời một
viên tướng công an về hưu thay thế trí lự Ban Nghiên cứu thời Thủ tướng
Phan Văn Khải.
Nhưng điều tử tế nhất, khoảnh khắc le lói sáng đáng kể nhất của ngôi sao
ban ngày Phan Văn Khải là khi rời chốn quan trường, ông Khải về ngay với
mảnh đất quê kiểng nơi ông sinh ra, về với mái đình làng mỗi sớm uống li
trà với ông già trồng rau, mỗi chiều đón bà con lối xóm đến thăm viếng,
chuyện trò. Như Nguyễn Khuyến ngày nào rũ áo từ quan: Chú đáo làng bên
lên với tớ / Ông từ xóm chợ lại cùng ta.
Về sống tuổi già với làng quê, ông Thủ tướng hồi hưu Phan Văn Khải đã
chuẩn bị cho mình khi nằm xuống lại về với lòng đất quê, một nấm mồ bình
dị, một tấm bia nhỏ bé, bên ông bà, tổ tiên. Không chiếm đất của nước,
không lấy tiền thuế của dân xây mồ to, dựng bia lớn. Sự ra đi của người
tử tế |