Tiếng Dân
4,5,6-5-18

 

Lê Trương Hải Hiếu: Kẻ phóng đãng!

Lê Hồng Hà

Lê Trương Hải Hiếu sinh 7/9/1981 tại Tiền Giang. Là con trai của ông Lê Thanh Hải (cựu Bí thư Thành uỷ TP HCM) và bà Trương thị Hiền (em gái bà Trương Mỹ Hoa, Giám đốc học viện Cán bộ thành phố).

– Từ tháng 10 /2001 đến tháng 5 /2005: Là sinh viên Trường Đại học Luật thành phố Hồ Chí Minh, được kết nạp vào Đảng Cộng sản Việt Nam ngày 31/ 7/ 2004.

– Từ tháng 5/2005 đến tháng 8/2007: Học Thạc sĩ ngành QTKD tại trường Đại học Southern New Hampshire, Hoa Kỳ theo Chương trình đào tạo 300 Thạc sĩ – Tiến sĩ của Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh. Lúc này ông Lê Thanh Hải là Chủ tịch TP.

– Từ tháng 9/ 2007 đến tháng 02 /2008: Là cán bộ Ban Thanh niên trường học Thành Đoàn TP HCM.

– Từ tháng 02/ 2008 đến tháng 01/2010: Là Quận ủy viên, Bí thư Quận Đoàn 1, TP HCM.

– Từ tháng 01/2010 đến tháng 12/2013: Ông giữ nhiệm vụ Quận ủy viên, Bí thư Đảng ủy phường Bến Thành, Quận 1.

– Từ tháng 01/2014 đến tháng 8 /2015: Là Phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân quận, Phó Bí thư thường trực Quận ủy Quận 1.

– Từ tháng 9 / 2015 đến nay: được điều động về giữ nhiệm vụ Phó Bí thư Quận ủy, Chủ tịch Ủy ban nhân dân Quận 12, TP HCM.

Tại ĐH Đảng bộ thành phố lần X năm 2015, Hiếu không đủ phiếu để vào danh sách 69 uỷ viên BCH tp. Tuy nhiên y cũng “chui” vô được Đại biểu HĐND thành phố.

Điều kỳ lạ hơn nữa, khi Đinh La Thăng về làm Bí thư Sài Gòn, chiều 25/5/2016, Thăng tặng cho “bố già” Lê Thanh Hải một món quà vô giá, đó là quyết định của Ban Bí thư chỉ định Hiếu trực tiếp tham gia BCH thành uỷ, mặc dầu y đã “out” trước đó không lâu.

Tháng 4/2018, Lê Trương Hải Hiếu, đã vi phạm trong việc “có quan hệ tình cảm với một phụ nữ và có con chung nhưng chậm báo cáo với tổ chức”. Hiếu bị Ban Thường vụ Quận ủy Q.12 quyết định kỷ luật “giơ cao đánh khẽ” bằng hình thức khiển trách. Thậm chí mới đây, Chánh VP UBND TP Võ Văn Hoan còn trơ trẽn trả lời báo chí: “Đó là chuyện nhỏ, anh Hiếu sẽ vượt qua nhanh thôi”. Đúng là cùng một lũ lưu manh với nhau, không hơn không kém.

Năm 2009, khi đang là quận uỷ viên, Bí thư quận đoàn quận 1, Hải Hiếu có một mối tình rất đẹp với cô gái mang tên Yến Phương. Cô gái xuất thân trong gia đình quyền quý, bố cô là “chiến hữu” và cũng là tay kinh tài cho Lê Thanh Hải. Ông chính là Huỳnh Ngọc Sỹ, trưởng BQL dự án Đông Tây TP HCM. Hai gia đình “môn đăng hộ đối” ủng hộ và tính ngày se duyên cho đôi trẻ.

Đùng một cái, ông Sỹ bị bắt giam và kết án chung thân (sau giảm còn 20 năm) về tội danh “nhận hối lộ”. Từ đây, cha con Lê Thanh Hải quay ngoắt 180 độ, huỷ hôn ước và đoạn tuyệt với gia đình Sỹ. Mưu mô trong chính trị, xảo quyệt trong đời thường, bội ước với chính lương tâm mình… đó chính là tội ác.

Phản bội với tình yêu đầu đời trong sáng của Yến Phương, Hải Hiếu lao đầu vào các cuộc tình “chớp nhoáng”. Lý Nhã Kỳ, tình nhân của Lê Trương Hiền Hoà, đã tạo cho Hải Hiếu quen với “ông bầu chân dài” Khắc Tiệp và hàng loạt mỹ nhân của showbiz Việt, để tha hồ mây mưa hưởng thụ.

Năm 2010, Hải Hiếu bị “hớp hồn” bởi cô gái vừa xinh đẹp, vừa giỏi kinh doanh, vừa có tấm lòng hướng thiện… mang cái tên kiêu sa Bảo Phương. Trai “anh hùng” gái “thuyền quyên”, họ kết vào nhau như cây liền cành.

Năm 2011, một bé trai kháu khỉnh ra đời, Hải Hiếu lúc này lại sợ vợ con sẽ cản bước ăn chơi và thăng tiến của mình. Hải ca bài “nợ nước chưa tròn”. Hải hứa “chờ anh lên Chủ tịch quận mình sẽ cưới”.

Bảo Phương quá thật thà. Cô tin vào tình yêu của Hải Hiếu, vào “trái ngọt” chung của 2 người.

Rồi đứa con thứ 2 ra đời, một bé gái xinh xắn. Bảo Phương nhắc khéo chuyện hôn nhân, Hải Hiếu vẫn tảng lờ. Lúc này y đã là đại biểu HĐND TP, Thành uỷ viên, phó bí thư kiêm Chủ tịch quận 12.

Cha nào con nấy. Lê Thanh Hải và Trương Thị Hiền cương quyết không đồng ý cuộc hôn nhân này. Họ chọn “con dâu tương lai” là một thạc sĩ giảng viên Học viện cán bộ TP (nơi bà Hiền từng là  giám đốc), cô ấy lại là con một gia đình “trâm anh thế phiệt”.

Bất lương và tàn nhẫn. Quỷ quyệt và bạo tàn. Họ âm mưu chia cắt tình mẫu tử của mẹ con Bảo Phương. Họ lộ rõ bộ mặt con buôn. Gia đình Lê Thanh Hải mặc cả với Bảo Phương, rằng để lại 2 cháu cho họ và “đi thật xa”, đổi lại Bảo Phương sẽ nhận được… 10 triệu USD (!) đủ để sống một đời xa hoa, viên mãn. Chuyện như chỉ có trong các tiểu thuyết diễm tình. Tất nhiên, cô lắc đầu.

Đến đây, Bảo Phương đã nhìn rõ chân tướng, bộ mặt thật của gia đình từng được mệnh danh là “hoàng tộc” đế vương ở miền Nam.

Đau đớn ê chề vì bị phản bội, giận dữ và phẫn nộ vì bị sỉ nhục, cô không còn đủ nước mắt để khóc.

Những ngày sau đó đối với Phương là chuỗi ngày kinh hoàng. Bị đe doạ, ruồng bỏ, cuộc sống của mẹ con cô rơi vào khốn cùng.

Một “gia tộc” danh giá, dì ruột từng phó chủ tịch nước, cậu ruột là cán bộ cao cấp Ban tuyên giáo Trung ương, bố là Ủy viên BCT, bí thư thành ủy, mẹ là Giám đốc Viện Cán bộ… Hải Hiếu và gia đình đã đánh mất chính mình và hoen ố một quá khứ lẫy lừng.

Bế tắc và tuyệt vọng. Để bảo vệ bản thân mình và 2 con, Bảo Phương không còn lựa chọn nào khác nữa.

Sân bay Tân Sơn Nhất chiều tháng ba. Một thiếu phụ tuổi ngoài 30, trắng trẻo và xinh đẹp, tay dắt 2 con nhỏ, vội vã cho kịp lên chuyến cuối cùng trong ngày của hãng hàng không Singapore (Singapore Airlines ) rời Việt Nam, trực chỉ đảo quốc sư tử. Người đó chính là Bảo Phương.

Thật ra, câu chuyện không đơn giản như Võ Văn Hoan “phán”, cũng không phải như Thường vụ thành uỷ báo cáo với BCH đảng bộ TP HCM rằng “Hiếu đã kịp thời bổ sung lý lich đảng viên”…

Lê Trương Hải Hiếu sống một cuộc sống sa đoạ. Cũng như anh trai mình (Lê Trương Hiền Hoà sống như vợ chồng với mỹ nữ Lý Nhã Kỳ) Hải Hiếu không chịu gò bó trong “hôn nhân” mà chỉ muốn phè phỡn bên các cô gái đẹp, thác loạn và nhục dục.

Và Hải đã có con chung với một người đẹp tên Bảo Phương. Với tiền bạc “đông như quân Nguyên” của “gia tộc Lê Thanh Hải”, Bảo Phương được cung phụng cuộc sống ông hoàng bà chúa giữa Sài Gòn. Bạn bè và báo chí xem cô là “con dâu cưng” trong… hoàng tộc Sài Thành.

Tuy nhiên, mối tình 7 năm và sinh cho Lê Trương Hải Hiếu 2 đứa con, song Bảo Phương vẫn không thể giữ chân được một kẻ phóng đãng như hắn.

Bị ruồng bỏ, phụ bạc, bị xem thường và không cho mình “một danh phận” như ngày nào Hải Hiếu đã hứa; trong buồn bực và tuyệt vọng, Bảo Phương đã “nổi loạn”. Cô làm đơn tố cáo gởi cho các cơ quan truyền thông và các cơ quan Trung ương để tố cáo, vạch trần chân tướng của Lê Trương Hải Hiếu và gia tộc của “lãnh chúa Miền Nam”.

Sự bình yên của cha con Lê Trương Hải Hiếu đến giờ phút này, là thách thức ghê gớm đối với “lò ông Trọng”, là sự nhạo báng với pháp luật nước nhà.

Một ngày đầu tháng 5, một cuộc điện thoại gọi trực tiếp cho LHH. Cô gái nhỏ nhẹ:

– “Em là Phương đây!”

– “Phương nào?”

– “Cheng Bảo Phương!”

Hồi lâu trao đổi, tôi mới biết mình bị nhiễu thông tin. Loạt bài về Lê Trương Hải Hiếu tất cả đều đúng, chỉ có một chi tiết nhầm lẫn, Bảo Phương chưa bao giờ làm đơn tố cáo Lê Trương Hải Hiếu và gia đình hắn, mà người tố cáo là kẻ khác.

Suốt 8 năm qua, dù bị phụ bạc, hất hủi, nhưng Bảo Phương vẫn vượt qua tất cả. Cô âm thầm chịu đựng, lặng lẽ hy sinh, mặc cho bao lời đồn thổi ác độc chua ngoa. Cô bỏ ngoài tai tất cả để nuôi dạy 2 con trẻ.

Thằng bé giống Hải Hiếu như hai giọt nước, vậy mà kẻ độc mồm cho rằng đó là con của “trâu” khác. Ác miệng rêu rao Bảo Phương sống buông thả… Mặc kệ, Bảo Phương vẫn không làm to chuyện, không truy tận cùng những kẻ bất lương, rắn độc.

Nàng sống phẩm hạnh, sống đẹp như thế, còn Hải Hiếu thì sao? Hắn quên rằng mình đã có 2 con, quên người phụ nữ chính chuyên vẫn đợi chờ hắn mỗi chiều tắt nắng. Gã chạy theo một theo một bóng hồng khác. Một cô gái khoác áo công an C74 (cục CS chống buôn lậu), sống và làm việc tại Saigon, tên Hạnh. Hạnh cũng như các cô gái khác, cứ “sống thử” là nghĩ rằng mình đã “chiếm”được trái tim hắn.

Như con thú dữ, khi đã “chén” no say con mồi, hắn chán nản và đi tìm hương vị mới hơn. Hải Hiếu đúng như vậy đó. Gã đi săn con mồi khác.

Không như Bảo Phương, Hạnh là cô gái cá tính và mạnh mẽ. Xinh đẹp mà không yếu đuối. Hạnh bắt đầu làm đơn tố cáo gởi đi các cơ quan có trách nhiệm. Tố cáo Hải Hiếu vi phạm “đạo đức và lối sống”, vi phạm “hôn nhân gia đình” của một đảng viên, cũng như những “thâm cung bí sử” của Hải Hiếu và “gia tộc Lê Thanh Hải”.

Mặc kệ, “chó cứ sủa và ta cứ đi”, Hải Hiếu lao vào cuộc tình mới, theo “định hướng” của bố mẹ. Cô gái lần này tên Hoàng Ngọc Như Ý, giảng viên đại học (đã nói ở phần 2).

Như Ý không “sắc nước hương trời” nhưng bù lại, cô có cái mà những bóng hồng khác không có được: địa vị và danh gia vọng tộc! Cho nên “hoàng gia Sài Thành” quyết định chọn cô gái này là “con dâu” của gia tộc mình.

Đến đây, Bảo Phương giờ muốn quên tất cả. Ở phương trời xa, cô gái gốc Hoa mặn mà xinh đẹp đang chăm con và hướng về đất Phật.

Tôi cũng nghĩ “giông bão đã đi qua, ngày mai trời lại sáng”. Cay đắng buồn tủi rồi cũng hết, Bảo Phương và các con rồi sẽ nở nụ cười trên môi với những trang đời đẹp nhất. Vinh hoa phú quý, quyền lực và bổng lộc chỉ là thứ huyền ảo, phù du.

Nếu như Đinh La Thăng, Trần Văn Minh, Phan Văn Vĩnh… tra tay vào còng và đón nhận bản án; thì ai dám cá rằng, “gia tộc Lê Thanh Hải” và đàn em như Tất Thành Cang sẽ không được Công lý gọi tên.

Phóng đãng như Lê Trương Hải Hiếu, “bán mình” cho Vũ Nhôm như Nguyễn Xuân Anh, gian lận như Lê Phước Hoài Bảo… ghì con cái các vị Bí thư tỉnh thành đã nêu trên, không còn là “hồng phúc cho dân tộc” như bà Nguyễn Thị Quyết Tâm (Chủ tịch HĐND tp HCM) “nâng bi” mà nói. Ngược lại, nó là sự sỉ nhục, là nỗi đau nhức nhối chưa bao giờ dứt đối với dân tộc này.