Tiếng Dân
Sự lãng mạn chính trị của người Việt
Jackhammer Nguyễn
Người Việt rất lãng mạn, họ hay làm thơ, có lẽ do sự lãng mạn ấy mà ra,
nhưng họ còn lãng mạn cả trong chính trị nữa. Người Việt hay yêu các thứ
chủ nghĩa nữa, dù đôi khi không hiểu nó lắm, mà các thứ ấy đều là đồ
nhập cảng, chẳng phải của mình cũng yêu lấy yêu để. Nói
không ngoa, chính sự lãng mạn của một số người Việt đã đem lại cho đất
nước một thứ rất lãng mạn mà kết quả chẳng lãng mạn tí nào: Chủ nghĩa
Cộng sản. Các nho sĩ, trí thức mới thuộc thế hệ đầu thế kỷ 20, bị thu
hút bởi sự lãng mạn của chủ nghĩa này, mà kéo ra nước ngoài, khuân về
lắm thứ xa lạ từ Mạc Tư Khoa, để đầy nhà và bây giờ không biết vất đi
đâu. Sang
đến giữa thế kỷ 20, các trí thức thành thị miền Nam cũng mơ màng nhảy
bưng, nhảy núi, trong khi các ông Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, đang
co ro trong các căn buồng chật hẹp ở miền Bắc xã hội chủ nghĩa.
Người Việt lãng mạn cuối cùng của nhóm này có vẻ là ông Lê Duẩn với
những câu mơ màng đầu môi của ông, nào là 400 huyện thị thành trì xã hội
chủ nghĩa, làm chủ tập thể… Nhân
vật đang cầm quyền hiện nay là Nguyễn Phú Trọng cũng hay làm thơ, cũng
hay mơ màng những câu giáo điều cộng sản, nhưng tôi cho là ông ta không
thành thật tin như thế, mà đó chỉ là trò chơi chính trị quyền lực trong
bối cảnh hậu cộng sản mà thôi. Thật
ra chẳng còn nhà cộng sản mơ màng nào nữa cả, sự lãng mạn cộng sản Việt
Nam chấm dứt lâu rồi, sự mị dân của Nguyễn Tấn Dũng, dân túy của Nguyễn
Bá Thanh, hay những giọt nước mắt tại tòa của Đinh La Thăng,… chẳng lãng
mạn chút nào hết. Đó là một nhóm người Việt
rất thực dụng đang cai trị quốc gia, mà ông Vũ Hồng Lâm, một nhà quan
sát từ Mỹ có nhận xét với BBC Việt ngữ, rằng họ tạo
nên một bộ máy trục lợi đang vận hành ở Việt Nam.
Nhưng một bộ phận dân chúng vẫn lãng mạn. Khảo
sát của một tờ báo Việt Nam trong nước gần ngày bầu cử tổng thống Mỹ,
cho thấy có đến hơn 70% số người trả lời nói rằng, họ mong muốn Donald
Trump thắng cử tổng thống để đánh tan Trung Quốc ở biển Đông. Những
người Việt chống cộng sản thì ước mong chuyện ông Trump sẽ đánh tan cả…
cộng sản như những lời lẽ hùng hồn của ông ta trên diễn đàn Liên Hiệp
quốc. Sự
lãng mạn làm cho họ như không thấy cảnh ông Trump cười tươi như hoa với
ông Nguyễn Xuân Phúc, tay vẫy cờ đỏ sao vàng rất vui nhộn. Sự
lãng mạn của một số người Việt chuyển nội lực vào một mục tiêu rất đáng
ngạc nhiên, là tình yêu dành cho Donald Trump, mà yêu đơn phương thôi,
vì ông Trump có biết họ là ai đâu. Thế
rồi ông Trump thất cử, tình yêu lãng mạn của họ dành cho ông chuyển
thành sự tưởng tượng vô bờ bến. Sự tưởng tượng của họ vượt cả kinh đô
điện ảnh Hồ Ly Vọng, họ tưởng tượng cảnh biệt kích Mỹ tấn công máy chủ
Dominion ở Đức, điều mà họ tin rằng đã thao túng cuộc bầu cử, làm hại
cho người họ yêu. Họ
còn tưởng tượng ra cảnh ông Trump tuyên bố lệnh thiết quân luật ở nước
Mỹ dân chủ giống như ở … Venezuela vậy, để bắt nhốt các chính khách đối
lập đã đành, mà họ còn tưởng tượng ra cảnh ông Trump bắt nhốt cả các
thẩm phán ở Tối cao Pháp của Mỹ nữa, vì đã không giúp ông Trump của họ
thắng kiện… Họ
không cần biết luật pháp quốc tế ra sao, định chế dân chủ Mỹ như thế
nào, họ cứ để tình yêu lãng mạn dẫn dắt họ. Sự tưởng tượng lãng mạn làm
cho khá đông người Việt sống trong một cái vỏ bọc đầy siêu thực. Điều
trớ trêu là những người cộng sản đã hết lãng mạn chủ nghĩa từ lâu, họ
trở thành những kẻ cực kỳ thực dụng, hiểu rõ dân chúng mà họ đang cai
trị, mềm nắn rắn buông, khi cần làm dịu sự bực bội của dân chúng thì
trừng trị vài nhân vật tham nhũng. Trong khi những người chống lại
“những người gọi là cộng sản” lại trở nên vô cùng lãng mạn. Họ lãng mạn
nghĩ rằng nhà cầm quyền trong nước yếu lắm rồi, chỉ cần xô một cái là
ngã, có điều là ai sẽ đứng ra xô thì họ không biết. Họ có cả những chính
phủ nữa, cùng rất nhiều hội đoàn, rất lãng mạn! Dĩ
nhiên là trong không khí lãng mạn, lãng mạn cộng sản trước kia, hay lãng
mạn chống cộng sản, lãng mạn yêu Trump hiện nay, luôn có những kẻ trục
lợi, mà những kẻ trục lợi không bao giờ thuộc về số đông dân chúng cả.
Trong chừng mực nào đó lãng mạn cũng tốt thôi, sự tưởng tượng cũng tốt,
mơ cũng tốt, ít nhất cũng không tốn tiền, nhưng để đạt được ước mơ lớn
nhất của người Việt là một nền dân chủ pháp quyền cho đất nước thì sự
tưởng tượng lãng mạn là không đủ, cần phải có hiểu biết và hành động
nữa, mà hành động tự thân, với ý thức và trách nhiệm, chứ không phải là
mơ màng Donald Trump đại náo Bắc Kinh! |