Người Việt
Việt Nam: Hổ
nào không khát máu, ruồi nào không uế tạp?
HÀ NỘI (NV)
– Những diễn biến mới nhất trong sự kiện Trịnh Xuân Thanh đầu thú cho
thấy, Việt Nam đang học Trung Quốc diễn bài quyền “đả hổ, diệt ruồi.”
Trung Quốc đi trước
“Ðả hổ, diệt ruồi” là một cách Trung Quốc ví von công cuộc chống tham
nhũng ở xứ này. Tường thuật của truyền thông quốc tế về phương thức
tìm-diệt tham nhũng ở Trung Quốc cho thấy, hệ thống tư pháp Trung Quốc
“đả hổ, diệt ruồi” theo giáo trình: Chọn một cá nhân làm điểm đột phá,
khống chế – biến đương sự thành “vũ khí,” hạ gục những cá nhân khác, gom
tất cả thành một sợi xích để cột ông trùm.
Từ khi Trung Quốc tiến hành “đả hồ, diệt ruồi,” số người chuyển tài sản
ra ngoại quốc, sau đó đào tẩu là một làn sóng lan rộng trong hệ thống
công quyền ở Trung Quốc. Ðể đả cho bằng được hổ, diệt cho bằng được
ruồi, Trung Quốc tung mật vụ ra ngoại quốc, bí mật săn tìm, bắt cóc cả
ruồi lẫn hổ, áp giải về nguyên quán.
Cuối năm 2014, Tân Hoa Xã công bố một thống kê, theo đó trong vòng hai
năm, mật vụ Trung Quốc đã săn tìm bắt giữ-áp giải 288 nghi can dính líu
đến tham nhũng đang lẩn trốn tại 56 quốc gia (Hoa Kỳ, Canada, Tây Ban
Nha, Nam Phi, Nam Hàn,…) đưa về Trung Quốc.
Bí mật săn tìm-bắt giữ-áp giải ai đó về Trung Quốc là “bắt cóc, xâm phạm
chủ quyền của quốc gia mà người bị bắt giữ-áp giải đang cư trú. Do mật
vụ Trung Quốc không màng chuyện này, hạ tuần Tháng Tám năm 2015, chính
phủ Hoa Kỳ chính thức lên tiếng cảnh cáo Trung Quốc. Vào thời điểm đó,
New York Times cho biết, từ 2014 đến Tháng Tám năm 2015, mật vụ Trung
Quốc đã tham gia “hồi hương” 930 nghi can tham nhũng và chỉ có 70 là “tự
nguyện hồi hương.”
Kể từ khi mật vụ Trung Quốc tung hoành khắp thế giới, lẩn trốn ở ngoại
quốc không còn là thượng sách, tự tử trở thành một làn sóng mới mà hàng
trăm viên chức Trung Quốc lựa chọn khi thấy khó thoát khỏi các cáo buộc
tham nhũng.
Việt Nam nhảy múa phía sau
Có thể xem trường hợp Trịnh Xuân Thanh, từng là đại biểu Quốc Hội Việt
Nam, phó chủ tịch tỉnh Hậu Giang, đã được “qui hoạch” làm thứ trưởng Bộ
Công Thương là một ví dụ minh họa cho chuyện ngay cả trong chống tham
nhũng, Việt Nam cũng bắt chước Trung Quốc.
Ông Thanh – nhân vật lẽ ra phải chịu trách nhiệm chính khi Tổng Công Ty
Xây Lắp Dầu Khí (PVC) “thất thoát” 3,700 tỉ lại thăng tiến một cách phi
thường. Quan lộ của ông Thanh chỉ gập ghềnh rồi tắc từ khi nội các Việt
Nam đổi chủ – ông Nguyễn Tấn Dũng rời chính trường ra về “làm người tử
tế,” ông Nguyễn Xuân Phúc ngồi vào ghế thủ tướng.
Hệ thống tư pháp Việt Nam mở hồ sơ về Trịnh Xuân Thanh từ một chuyện rất
nhỏ: Ông Thanh dùng xe hơi tuy do tư nhân làm chủ nhưng lại mang biển số
dành cho công xa. Chuyện rất nhỏ đó trở thành một scandal vì sau khi
“kiểm tra việc cấp biển số công xa cho xe thuộc sở hữu tư nhân,” hệ
thống tư pháp Việt Nam mới “phát giác” ông Thanh phải chịu trách nhiệm
trong vụ PVC “thất thoát” 3,200 tỉ, ngoài ra, bỏ qua lựa chọn-cất nhắc
một nhân vật như thế rõ ràng là “sai lầm nghiêm trọng.”
Giống như hàng ngàn trường hợp đã xảy ra ở Trung Quốc, ông Thanh cũng
đột nhiên mất tích trước khi hệ thống tư pháp Việt Nam xác định ông là
bị can.
Bởi công chúng quan tâm, đòi phải “làm rõ,” hệ thống tư pháp Việt Nam
“phải mở rộng điều tra” từ PVC sang PVN (Tập Ðoàn Dầu Khí Việt Nam, mẹ
của PVC, thuộc Bộ Giao Thông-Vận Tải), rồi Bộ Công Thương – nơi tiếp
nhận ông Thanh và tiếp tục sắp xếp, đẩy ông Thanh lên cao hơn trong
ngành này. Ông Vũ Huy Hoàng, nhân vật giữ vai trò bộ trưởng Công Thương
suốt hai nhiệm kỳ ông Nguyễn Tấn Dũng đảm trách vai trò thủ tướng, bị
xác định là phạm nhiều sai lầm nghiêm trọng, trong nhiều trường hợp, chứ
không riêng trường hợp Trịnh Xuân Thanh. Ông Hoàng bị đảng CSVN cảnh
cáo, bị tước hàm bộ trưởng mà ông đã từng mang.
Khi điều tra về Trịnh Xuân Thanh, hệ thống tư pháp Việt Nam tất nhiên
không thể bỏ qua vai trò của ông Ðinh La Thăng, người đảm nhận trọng
trách điều hành PVN, sau đó được cất nhắc làm bộ trưởng Giao Thông-Vận
Tải trong nội các của ông Nguyễn Tấn Dũng. Tất nhiên là không khó để xác
định ông Thăng cũng “phạm nhiều sai lầm nghiêm trọng” trong nhiều trường
hợp, chứ không riêng trường hợp Trịnh Xuân Thanh. Ông Thăng cũng bị đảng
CSVN cảnh cáo, mất chức bí thư Thành Ủy Sài Gòn và khỏi Bộ Chính Trị –
cơ quan quyền lực cao nhất ở Việt Nam.
Ký thác tương lai cho những “hổ” và
“ruồi” khác?
Ngày 2 Tháng Tám, chính phủ Ðức cáo buộc tình báo Việt Nam đã bắt cóc
ông Trịnh Xuân Thanh ở Berlin hôm 23 Tháng Bảy rồi áp giải về Việt Nam,
đồng thời yêu cầu tùy viên an ninh tòa đại sứ Việt Nam phải rời Ðức
trong 48 giờ.
Trước đó, tin Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc là một phần trong những tin
đồn liên quan tới việc Trịnh Xuân Thanh sa lưới. Sau khi tin đồn bùng
lên, hôm trước, bộ trưởng Công An Việt Nam khẳng định, chưa có thông tin
nào về chuyện này, hôm sau, thuộc cấp của ông ta loan báo Trịnh Xuân
Thanh vừa “đầu thú.”
Những tình tiết ấy chẳng khác gì những tình tiết liên quan tới “đả hổ,
diệt ruồi” ở Trung Quốc. “Ðầu thú” có thể là nhằm vô hiệu hóa các cáo
buộc của việc bắt cóc nhưng cũng có thể là một thỏa thuận đổi “khoan
hồng” lấy “thành khẩn khai báo, hợp tác với cơ quan điều tra trong việc
làm rõ vụ án.” Hệ thống tư pháp Trung Quốc đã làm như vậy nhiều lần khi
“đả hổ, diệt ruồi.”
Chuỗi sự kiện vừa kể cho phép suy đoán, có ít nhất một sợi dây xích đang
bị bứt đứt từng mắt. Còn chuyện sợi xích này bị bứt tới đâu, có tới mắt
cuối cùng (?) và cột người nắm đầu sợi xích hay không lại là chuyện
khác.
Chuỗi sự kiện vừa kể cũng cho phép suy đoán, công chúng tiếp tục bị đảng
CSVN chủ động dẫn dụ. Bình luận về trường hợp Trịnh Xuân Thanh đang trở
thành chủ đề chính cả trên truyền thông chính thống lẫn mạng xã hội. Hy
vọng “đả hổ, diệt ruồi,” tái lập công bằng xã hội lại le lói. Hy vọng đó
cũng giống như cách nay vài năm, từ các tin đồn, những nhận định dồn dập
của nhiều nhân vật có uy tín với công chúng, người ta hy vọng Việt Nam
sẽ lắc đầu với chủ nghĩa Cộng Sản, sẽ có “tổng thống” và ông Nguyễn Tấn
Dũng là ứng viên sáng giá nhất, bởi ông Dũng chủ trương “theo Mỹ, chống
Tàu.” Hy vọng vốn có giá trị như phao lúc người ta tuyệt vọng về tương
lai đã xóa sạch trách nhiệm của ông Dũng khiến Việt Nam vốn đã rơi xuống
hố, giờ liên tục tụt xuống sâu hơn chưa biết bao giờ đụng đáy.
Hệ thống tư pháp Việt Nam vừa khởi tố ông Trầm Bê – một trùm tài chính,
nhân vật liên tục gây choáng váng trong một thời gian dài vì nuốt gọn
một số ngân hàng mà khi nhả ra, chúng chỉ còn là những cái xác. Ngân
Hàng Nhà Nước Việt Nam không những không chịu tống táng mà còn “mua lại
với giá 0 đồng” (bản chất là dùng ngân sách để hà hơi tiếp sức) nhằm
giảm nhẹ hậu quả, giữ cho tình thế không nghiêm trọng tới mức phải làm
đến cùng để truy cứu trách nhiệm.
Nói cách khác, dường như một sợi xích khác cũng đang được bứt từng mắt.
Theo logic thì giống như Trịnh Xuân Thanh, sau Trầm Bê sẽ có một ủy viên
Bộ Chính Trị khác bị kỷ luật. Tuy nhiên cần nhớ là logic không hiện diện
ở Việt Nam.
Chẳng phải công chúng, hệ thống truyền thông chính thống ở Việt Nam mà
hình như truyền thông ngoại quốc cũng bị dẫn dắt. Cách nay vài ngày, tin
đồn vụ Trịnh Xuân Thanh đầu thú được hệ thống truyền thông Việt Nam
chính thức hóa. Giờ, tới lượt Taz, một tờ báo ở Ðức hôm 1 Tháng Tám đăng
bài điều tra, chính thức hóa tin đồn vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc tại
Ðức. Tường thuật của Taz cho thấy, có những “nhân chứng độc lập” chủ
động cung cấp các thông tin này để Taz điều tra.
Không phải tự nhiên mà giá trị của các tin đồn ở Việt Nam càng ngày càng
lớn. Khi sự ngao ngán đã tới đỉnh, tin đồn dễ làm nhiều người quên Trịnh
Xuân Thanh là một con ruồi hút máu mủ của dân lành, hướng sự quan tâm
vào việc Nguyễn Phú Trọng (tổng bí thư), Nguyễn Xuân Phúc (thủ tướng)
xấu xa, đê tiện ra sao. Khi sự ngao ngán đã tới đỉnh, vỗ tay hoan hô “đả
hổ, diệt ruồi” cũng dễ làm người quên truy nguyên cơ chế tạo ra hổ và
ruồi ở Việt Nam. Quên yếu tố cốt lõi là phải loại bỏ toàn bộ cơ chế đó,
dọn dẹp sạch sẽ cả hổ lẫn ruồi.
Ðã là hổ thì con nào không khát máu, ngại xé thịt, gặm và đã là ruồi thì
con nào sạch, không uế tạp? (G.Ð) |