THIẾU TRÍ TUỆ
SỰ DIỆT VONG TẤT YẾU CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN
1. LƯƠNG TÂM VÀ TRÍ TUỆ KHÔNG CÓ CHỖ TRONG NHÀ NƯỚC THAM NHŨNG
Thể chế cộng sản đã biến đội ngũ quan chức nhà nước cộng sản thành những
băng cướp mạnh, những băng cướp cấp nhà nước. Quan chức quản lí của cải,
tài nguyên của nước thì cướp của nước như những vụ cướp diễn ra ở
Vinashine thời Phạm Thanh Bình, Nguyễn Tấn Dũng, ở Vinalines thời Dương
Chí Dũng, Nguyễn Tấn Dũng , ở Petrovietnam thời Đinh La Thăng, Trịnh
Xuân Thanh, Nguyễn Tấn Dũng. Như băng nhóm Vũ Nhôm, Út Trọc. Như băng
nhóm tướng lĩnh cướp đất sân bay Gia Lâm, sân bay Tân Sơn Nhất. . . Quan
chức quản lí lãnh thổ dân cư thì cướp của dân như ở Cống Rộc, Tiên Lãng
(Hải Phòng), ở Văn Giang (Hưng Yên), ở Dương Nội, ở Đồng Tâm (Hà Nội), ở
Thủ Thiêm (Sài Gòn). . .
Hối hả ăn cướp, những băng nhóm cướp cộng sản đã đánh sập lòng tin của
dân vào nhà nước cộng sản. Công khai ăn cướp, những băng nhóm cướp cộng
sản còn đào ruỗng chân móng tòa nhà cộng sản. Cướp đã thành bệnh dịch hạ
gục hàng loạt quan chức cộng sản từ cấp xã, phường lên tới cấp Bộ
trưởng, Thủ tướng Chính phủ. Pháp luật chưa soi đến những vụ đại án tham
nhũng tài sản của ông Thủ tướng Ba Dũng và gia đình nhưng việc ông tham
nhũng quyền lực cho con cái ông thì đã quá rõ. Cướp đã thành trận lũ
quét cuốn trôi của cải vật chất của đất nước, cuốn trôi cả những giá trị
đạo đức, văn hóa của con người. Lúc này không diệt đám cướp ngày là đội
ngũ quan chức nhà nước cộng sản tham nhũng, thể chế cộng sản sẽ mất
người, mất lòng dân, đi vào suy tàn không thể đảo ngược. Nhưng quyền lực
đảng tham nhũng cầm quyền còn sai khiến cả pháp luật, một kẻ đứng đầu
những băng nhóm đầu trộm đuôi cướp cấp nhà nước như Nguyễn Tấn Dũng còn
vênh váo là người tử tế thì làm sao có thể chống tham nhũng!
Mấy năm qua, Ủy ban Kiểm tra trung ương, cơ quan cảnh sát điều tra tội
phạm trong nội bộ tổ chức cộng sản đã làm việc ráo riết và liên tiếp
điểm mặt những băng cướp nổi cộm, đầy tai tiếng không còn giấu giếm được
nữa. Nhưng ra đời bằng cướp chính quyền, tồn tại bằng cướp dân quyền,
đặc tính cướp đã được cài đặt trong bản thể cộng sản, đã là bản chất của
thể chế cộng sản. Chính thể chế cộng sản đã sản sinh ra những băng cướp
cấp nhà nước được gọi bằng từ ngữ nhẹ nhàng, lịch sự, mĩ miều là tham
nhũng. Chính thể chế cộng sản đã nuôi dưỡng, chăm bẵm những mầm mống
tham nhũng để những mầm mống đó nảy nở thành những băng cướp lộng hành
tàn bạo như những băng cướp đất ở Văn Giang, Hưng Yên, ở Dương Nội, ở
Đồng Tâm, Hà Nội, Ở Thủ Thiêm, Sài Gòn.
Tham nhũng được thể chế cộng sản nuôi dưỡng vì vậy không phải cứ tham
nhũng là bị nhà nước cộng sản diệt. Diệt tham nhũng để cứu thể chế cộng
sản nhưng diệt tham nhũng còn là trận chiến ác liệt một mất, một còn
trong cuộc đấu đá nội bộ ở cấp chóp bu cộng sản. Diệt tham nhũng còn là
chiếc đầu dê treo trên bảng hiệu trước cửa tiệm, để trong bếp núc nhà
hàng cộng sản chế biến món củng cố thế lực phe phái nắm quyền. Và cơ
quan cảnh sát điều tra tội phạm trong nội bộ tổ chức cộng sản, Ủy ban
Kiểm tra trung ương, đã quyết liệt truy diệt đến cùng những băng nhóm
tham nhũng lớn nhỏ thuộc triều đại tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng đã thất
thế. Những đàn em trong đường dây băng nhóm tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng
dù xa chạy cao bay như Trịnh Xuân Thanh trốn sang tận trời Âu, nhà nước
cộng sản vẫn chấp nhận đổ vỡ về ngoại giao với cả liên minh châu Âu,
xuất cả tướng bộ trưởng công an cùng đội đặc nhiệm cấp cao và đông đúc
do tướng tình báo chỉ huy sang tận trời Âu công khai chà đạp lên pháp
luật nhiều nước châu Âu, tóm cổ Trịnh Xuân Thanh lôi về nước trị tội,
diệt đàn em, diệt vây cánh của thế lực Nguyễn Tấn Dũng thù địch còn cài
cắm trong bộ máy đương quyền.
Trong khi Võ Kim Cự rước đại họa Formosa về giết sự sống biển Việt Nam,
giết chết cả nền kinh tế biển Việt Nam, gây bất ổn nghiêm trong về an
ninh chính trị, an toàn xã hội. Số tiền Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh
gây thất thoát tính bằng ngàn tỉ đồng thì số tiền Formosa – Võ Kim Cự
gây thiệt hại cho nền kinh tế Việt Nam, gây thiệt hại cho cuộc sống
người dân Việt Nam phải tính tới hàng triệu tỉ đồng, hàng tỉ tỉ đồng. Võ
Kim Cự kí vượt thẩm quyền cho Formosa thuê 3300 ha đất tới 70 năm với
giá rẻ như cho không. 5000 đồng chỉ mua được li trà đá nhưng thuê được
tới 1450 m2 đất Vũng Áng trong một tháng. Biếu không Formosa 3300 ha đất
trong 70 năm thì số tiền Formosa lại quả cho Cự cũng phải tính tới cả
ngàn tỉ đồng. Thiệt hại về tiền bạc, về kinh tế, về lòng tin do những
băng cướp Phạm Thanh Bình, Dương Chí Dũng, Đinh La Thăng, Trịnh Xuân
Thanh gây ra, cộng lại cũng không lớn bằng thiệt hại về kinh tế cho nhà
nước cộng sản và thiệt hại về lòng tin cho đảng cộng sản do Võ Kim Cự
gây ra. Formosa – Võ Kim Cự tạo ra sự phẫn nộ sôi sục, bền bỉ không bao
giờ chấm dứt của người dân với nhà nước cộng sản. Formosa – Võ Kim Cự đã
phơi bày ra nhân cách nhếch nhác, nhem nhuốc, bỉ ổi của hàng loạt quan
chức nhà nước cộng sản khi đám quan chức ở cấp bộ trưởng, bộ Thông tin
Truyền thông, bộ Y tế, bộ Tài Nguyên Môi trường bày trò tắm biển
Formosa, ăn cá biển Formosa để lừa bịp, ru ngủ, đầu độc dân.
Tội tham nhũng của Võ Kim Cự lồ lộ như vậy, lớn như vậy, nguy hại như
vậy nhưng hãy nhìn tấm ảnh tràn lan trên truyền thông Võ Kim Cự chụp
chung với đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng. Đó là hình ảnh đàn em về kêu cầu
đại ca, núp bóng đại ca. Đôi mắt trố của Cự thành kính, khẩn khoản, van
lơn, chờ đợi và đầy lòng biết ơn nhìn đảng trưởng Trọng. Cái nhìn của em
út biết thân biết phận với đàn anh cánh hẩu. Cái nhìn của bề tôi có lỗi
với thủ lĩnh quyền uy. Chưa khi nào, chưa có tấm ảnh nào đảng trưởng
Trọng có khuôn mặt dịu dàng, hiền từ, thư thái như trong tấm ảnh đảng
trưởng Trọng thân thiện, bao dung đứng bên Cự. Sự bao dung của đấng bề
trên với đàn em thân tín. Sự bao dung của ông bố với thằng con đáng
thương.
Với sự bao dung đó, dù tội tày trời, Cự vẫn ung dung rời Hà Tĩnh về Ba
Đình, nghiễm nhiên làm Bí thư đảng đoàn, chủ tịch Liên minh hợp tác xã
Việt Nam. Cự vẫn được đảng bảo lãnh nguyên vẹn tư thế chính trị và danh
dự khi giới thiệu Cự ra ứng cử để trở thành đại biểu Quốc hội, ngồi ghế
phó chủ nhiệm ủy ban kinh tế rồi bình yên về hưu, mang tiền bạc có được
từ Formosa sang mua đất đai, lâu đài ở Canada sống vương giả suốt quãng
đời còn lại của Cự và bảo đảm cuộc sống phè phỡn cho nhiều đời con cháu
Cự.
Rồi Phí Thái Bình đứng đầu Vinaconex làm đường ống dẫn nước sông Đà – Hà
Nội bằng đường ống hàng mã và độc hại của Tàu Cộng. Đường ống hàng mã
đương nhiên giá cực rẻ nhưng vẫn được phù phép có đủ thông số kĩ thuật
và được khai vống lên theo giá hàng xịn để có chênh lệch lớn. Đường ống
hàng mã 18 lần vỡ gây điêu đứng cho đời sống người dân Hà Nội, gây thiệt
hại hàng trăm tỉ đồng tiền thuế của dân nhưng Phí Thái Bình vẫn thản
nhiên đứng ngoài vòng pháp luật. Rồi Trương Minh Tuấn, Bộ trưởng Thông
tin Truyền thông bày trò mua bán công ty truyền thông AVG đút túi hàng
ngàn tỉ tiền chênh lệch vẫn trên ghế ủy viên trung ương đảng, khinh bỉ
pháp luật nhà nước cộng sản, vẫn nhâng nháo với chức phó ban Tuyên giáo
trung ương, quản lí, dạy dỗ, ban phát chuẩn mực về văn hóa, đạo đức, về
lí tưởng thẩm mĩ cho tất cả những hoạt động văn hóa, tinh thần của đất
nước..
Những Võ Kim Cự, Phí Thái Bình, Trương Minh Tuấn và còn nhiều những đảng
viên cộng sản cấp cao khác đang là những con sâu tham nhũng bự vẫn bình
yên ngoài vòng ngắm của Ủy ban Kiểm tra trung ương, vẫn ung dung ngoài
vòng pháp luật là minh chứng cho vở diễn chống tham những của nhà nước
cộng sản mang bản chất tham nhũng.
Tham nhũng là cái bóng lồng lộng của nhà nước cộng sản độc tài . Đảng
cộng sản cầm quyền tồn tại bằng tham nhũng và tài sản lớn nhất, quí
nhất, tài sản vô giá của nhân dân mà đảng tham nhũng để tồn tại là quyền
dân, quyền làm chủ đất nước của người dân. Viết ra Hiến pháp để tham
nhũng quyền dân, đảng cộng sản đưa vào Hiến pháp điều 4: Đảng cộng sản
là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội. Nước độc lập, người dân làm
chủ đất nước bằng quyền bầu chọn ra lực lượng chính trị lãnh đạo nhà
nước và xã hội. Với điều 4, nước độc lập trở thành nước bị đảng cộng sản
chiếm đoạt, dân từ tư thế làm chủ đất nước thành dân mất nước, cam chịu
thân phân dân nô lệ cộng sản.
Người dân lấy trộm, cướp giật của người khác là phường đầu trộm đuôi
cướp. Quan chức nhà nước ăn cắp, ăn cướp của dân của nước là tham nhũng.
Đảng tham nhũng cũng chỉ là đảng đầu trộm đuôi cướp, đảng mafia mà thôi.
Trộm cướp là hành vi bất lương đen tối. Trí tuệ là ánh sáng. Một tổ chức
đã phơi bầy đầy đủ bản chất bất lương, đen tối như đảng cộng sản Việt
Nam hôm nay đương nhiên không thể dung hòa, thu nạp đươc những lương tâm
và trí tuệ như nhà khoa học Chu Hảo và hàng ngàn hiền tài, trí thức chân
chính mà đảng đã hãm hại, loại bỏ trong suốt quá trình lịch sử tồn tại
của đảng.
Vai diễn chống tham nhũng của đảng trưởng và của Ủy ban Kiểm tra trung
ương chỉ để ra uy với những đảng viên có chức có quyền, những tiềm năng
tham nhũng và chỉ để mị dân. Còn nỗi lo thực sự, nỗi lo mất ăn mất ngủ
của ông đảng trưởng có học vị tiến sĩ bảo vệ đảng là ánh sáng tự do dân
chủ, là sự thức tỉnh của người dân về quyền con người, quyền công dân đã
bị đảng cộng sản cướp đoạt. Tham nhũng làm cho đảng cộng sản cầm quyền
lo sợ một thì ánh sáng chân lí, ánh sáng lẽ phải, ánh sáng dân chủ, tự
do, dân trí được khai sáng, dân khí được đánh thức làm cho đảng cộng sản
và nhà nước cộng sản run sợ gấp trăm lần, ngàn lần. Như cú cáo sợ mặt
trời. Như kẻ gian sợ công lí. Chống tham nhũng, Ủy ban Kiểm tra trung
ương chỉ là một vai diễn nhưng chống ánh sáng của trí tuệ, ánh sáng của
tự do dân chủ, của khai dân trí, chấn dân khí, Ủy ban Kiểm tra trung
ương đã thực sự là một mũi xung kích, một đội “cải cách tư tưởng” trong
trí thức như đội cải cách ruộng đất ở nông thôn miền Bắc Việt Nam giữa
thế kỉ hai mươi.
2. THIẾU TRÍ TUỆ, TỰ TRỞ THÀNH NÔ LỆ CỦA Ý THỨC HỆ CỘNG SẢN
Thời nước mất dân nô lệ, dân hai mươi lăm triệu, những người cộng sản
chỉ có vài ngàn là những thợ thuyền cùng khổ, những nông dân mù chữ và
những học trò đang học dở năm đầu trung học. Nhờ quả cảm phất ngọn cờ
yêu nước, ngọn cờ độc lập dân tộc, họ đã tập hợp được sức mạnh của người
dân cả nước, mau lẹ cướp được chính quyền. Nhưng khi cướp được chính
quyền rồi, những thợ thuyền cùng khổ, những nông dân mù chữ và những học
trò chữ nghĩa dở dang liền phản bội lí tưởng độc lập của đất nước, phản
bội lí tưởng tự do của hai mươi lăm triệu dân, phản bội Tổ quốc khi vất
bỏ lá cờ độc lập dân tộc để giương lên lá cờ giai cấp vô sản, giương lên
lá cờ xã hội chủ nghia. Khát vọng cháy bỏng độc lập dân tộc của hai mươi
lăm triệu dân Việt đã bị vài ngàn người cộng sản đánh cắp và đánh tráo.
Lí tưởng độc lập bị đánh tráo thành lí tưởng cộng sản. Dân tộc bị đánh
tráo thành giai cấp. Độc lập dân tộc chỉ còn là phương tiện giúp những
người cộng sản cướp chính quyền để họ thực hiện mục đích xã hội chủ
nghĩa viển vông, mục đích cộng sản chủ nghĩa ảo ảnh của họ.
Ngày nay những người lãnh đạo cộng sản đều có học hàm, học vị rất cao.
Quyền trong tay, họ muốn có bằng cấp nào đều được bằng cấp đó. Nhưng trí
tuệ thực sự của họ thì vẫn tăm tối như thời “sáng ra bờ suối, tối vào
hang”, như thời cách mạng bầy đàn, như thời kháng chiến ở rừng. Như
chiếc bình vôi lăn lóc ở gầm giường, những bộ não ù lì không tiếp nhận
được tri thức loài người, không tiếp nhận được triết học ánh sáng, bằng
cấp chỉ cho họ mớ lí luận chết khô, mớ giáo điều mòn cũ. Trí tuệ thấp
kém, đầu óc cuồng tín giáo điều, họ đã đi từ sai lầm này đến sai lầm
khác. Sai lầm sau nguy hại gấp nhiều lần sai lầm trước. Đi từ cướp nước,
cướp đoạt lòng yêu nước của người dân đến bán nước. Đi từ lừa bịp người
dân đến chống lại người dân, coi người dân như kẻ thù, như thế lực thù
địch.
Từ sai lầm của đại hội đảng lần thứ hai, năm 1951 trong rừng sâu Việt
Bắc, lấy tư tưởng Mao Trạch Đông, lấy đường đi, nước bước của đảng Tàu
Cộng làm tư tưởng, đường đi nước bước của đảng Việt Cộng, đến sai lầm ở
Thành Đô trên đất Tàu Cộng năm 1990, kí giao kèo cột số phận giống nòi
Việt Nam vào số phận Tàu Cộng là sự trượt dài trong tội bán nước, tội
phản bội dân tộc Việt Nam.
Từ tội ác cải cách ruộng đất giữa thế kỉ hai mươi đẩy hơn chục triệu
nông dân miền Bắc vào cuộc đấu tranh giai cấp man rợ, vào cuộc tự sát
đạo lí, sự sát tính người và cuộc đấu tố, bắn giết đẫm máu, giết chết
gần hai trăm ngàn nông dân ưu tú, phá tan nền văn minh làng xã cội nguồn
sức mạnh Việt Nam, làm tha hóa, lưu manh hóa cả tầng lớp nông dân hiền
lành chân chất. Đến tội ác sau tháng tư năm 1975 lùa gần triệu người
Việt Nam yêu nước không chấp nhận ý thức hệ cộng sản vào những nhà tù
trung cổ mang tên trại tập trung, đã phơi bầy bản chất nhà nước cộng sản
độc tài, tước đoạt cả quyền yêu nước của người dân. Đó là sự trượt dài
trong tội ác chống nhân dân, hủy diệt giống nòi của những người cộng sản
Việt Nam.
Thiếu trí tuệ, tăm tối trong cuồng tín giáo điều, những người cộng sản
cầm quyền đã dùng sức mạnh tổ chức và sức mạnh bạo lực nhà nước tước
đoạt quyền con người, quyền công dân của người dân, thiết lập một nhà
nước độc tài tàn bạo.
Phát động cuộc chiến tranh người Việt bắn giết người Việt núi xương sông
máu để thâu tóm quyền lực, áp đặt ách thống trị cộng sản trên cả nước.
Thực hiện chính sách ngu dân và chia rẽ dân tộc trong hận thù giai cấp
để duy trì, củng cố quyền lực. Dìm đất nước vào những cuộc đấu tranh
giai cấp đẫm máu, vào những cuộc đấu tố, truy bức triền miên.
Đấu tố người giầu của cải. Đấu tố người giầu tri thức. Đấu tố lẽ phải.
Đấu tố lương tâm. Đấu tố ánh sáng. Đấu tố bằng bạo lực, bằng máu như
trong Xô Viết Nghệ Tĩnh, năm 1930, như trong cải cách ruộng đất những
năm năm mươi thế kì hai mươi. Đấu tố bằng khủng bố tinh thần, bằng đánh
hội đồng trên truyền thông kết hợp với đày đọa bằng nhà tù và các chính
sánh xã hội như vụ Nhân Văn Giai Phẩm những năm năm mươi, vụ Xét lại
chống đảng những năm sáu mươi thế kỉ hai mươi, như với người dân sử dụng
quyền tự do ngôn luận bày tỏ chính kiến khác với luận điệu của nhà nước
cộng sản những ngày này.
Thiếu trí tuệ trở thành nô lệ của những tín điều cộng sản mất tính
người, giữa nền văn minh tin học, đảng cộng sản cầm quyền đang duy trì
một hình thái nô lệ hiện đại với dân tộc Việt Nam, nô lệ cộng sản.
Thiếu trí tuệ, tăm tối trong cuồng tín giáo điều, từ nô lệ ý thức hệ
cộng sản chỉ có giai cấp, không có dân tộc đến bán nước chỉ còn là vấn
đề thời gian. Và lịch sử Việt Nam đã phải ghi dấu mốc bán nước ô nhục
của đảng cộng sản Việt Nam, nỗi ô nhục lớn nhất trong lịch sử Việt Nam.
Chỉ khi đã thất thế, không còn quyền lực, chỉ là một cá thể trên đường
trốn chạy, Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống mới rước giặc về cướp nước. Đảng
cộng sản Việt Nam đương cầm quyền đã kéo cả bầy đàn chóp bu đứng đầu
đảng sang tận đất giặc kí giao kèo bán nước ở Thành Đô 3.9.1990. Trần
Ích Tắc, Lê Chiêu Thống chỉ là những cá thể lẻ loi bán nước. Cả một đảng
cầm quyền bán nước, nỗi ô nhục lớn đó chỉ đến thời cộng sản, thời giai
cấp thống trị dân tộc mới có trong lịch sử Việt Nam.
Những dấu mốc ghi nhận đảng cộng sản Việt Nam cướp nước và bán nước là:
9.1945, cướp được chính quyền. 10. 1954, chiếm được nửa lãnh thổ, cướp
dân quyền của dân cư ở phía Bắc Việt Nam. 4.1975, chiếm được cả lãnh thổ
Việt Nam, cướp dân quyền của dân cư cả nước. Chỉ 15 năm sau khi có được
cả nước, đảng cộng sản Việt Nam liền kí giao kèo Thành Đô 9.1990 bán
nước.
3. ỦY BAM KIỂM TRA TRUNG ƯƠNG CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VÀ TÒA ÁN DỊ
GIÁO CỦA GIÁO HỘI
Trượt dài trong sai lầm về lí luận, thực chất là trí tuệ thấp kém và lí
tưởng thẩm mĩ tồi tệ, méo mó, bệnh hoạn, đảng cộng sản Việt Nam cầm
quyền đã dấn sâu vào con đường tội ác chống lại nhân dân, chống lại đất
nước, chống lại dòng chảy tiến hóa của loài người, đưa dân tộc Việt Nam
vào đêm tối độc tài trung cổ. Để áp đặt và duy trì được sự thống trị độc
tài đầy tội ác với dân, đảng cộng sản đã triệt để thực hiện chính sách
ngu dân.
Giáo dục ngu dân. Học sinh và tuổi trẻ phải mất quá nhiều thời gian học
thứ “khoa học” đã bị loài người văn minh vất vào sọt rác là chủ nghĩa xã
hội “khoa học”, càng học càng mụ mị, tăm tối rồi trở thành những tín đồ
cuồng tín, ngu trung của một thứ tôn giáo của tội ác: tôn giáo Mác Lê.
Tín đồ cấp thấp trở thành công cụ bạo lực của nhà nước cộng sản như
những công an còn đảng còn mình xông vào đoàn dân biểu tình chống Tàu
Cộng xâm lược, đánh hộc máu phụ nữ, đánh chấn thương sọ não thanh niên.
Như những dư luận viên mặc áo màu máu, màu cờ đảng, xông vào phá buổi lễ
linh thiêng người dân Hà Nội, người dân Sài Gòn tưởng niệm chiến sĩ và
đồng bào đã hi sinh trong cuộc chiến giữ đất biên giới phía Bắc năm
1979, giữ quần đảo Hoàng Sa năm 1974, giữ đảo Gac Ma năm 1988. Như những
hội viên hội Cờ Đỏ ở Nghệ An xông vào nhà giáo dân đã tham gia biểu tình
phản đối Formosa đầu độc biển Việt Nam, đập phá tài sản của dân, xông
vào nhà thờ đập phá tượng Chúa. Tín đồ cấp cao thì thành công cụ tư
tưởng, thành những giáo sĩ đi rao giảng, truyền đạo Mác Lê, thành những
Sơn Đông mãi võ đi bán dạo món thuốc cao đơn hoàn tán gia truyền chủ
nghĩa xã hội khoa học và thành những ông từ coi giữ ngôi đền lịch sử
đảng như giáo sĩ Hoàng Chí Bảo, giáo sĩ Nguyễn Trọng Phúc, những chiếc
bình vôi cóc cáy, lăn lóc ở hội đồng Lí luận trung ương, ở viện Lịch sử
đảng.
Các tôn giáo chân chính đều gieo mầm yêu thương, hướng con người tới yêu
thương, bao dung, vị tha, kiến tạo một thế giới hòa bình, trước hết là
sự bình an, thư thái ở trong tâm hồn. Chỉ có yêu thương tính nhân đạo,
giá trị nhân văn trong mỗi con người mới được nhân lên. Chỉ có hòa bình,
trí tuệ con người, sức sáng tạo của con người mới được khai thác, phát
huy cao nhất. Coi đấu tranh giai cấp là động lực phát triển xã hội, tôn
giáo Mác Lê nuôi dưỡng, kích động hận thù giai cấp trong từng con người,
biến con người thành những ác thú.
Coi hận thù là lập trường giai cấp, là phẩm chất cộng sản, các đảng cộng
sản đều chọn con đường cách mạng bạo lực đẫm máu để đi tới mục tiêu xã
hội chủ nghĩa ảo ảnh mà cả trăm năm sau cũng không biết có hay không.
Chọn con đường cách mạng bạo lực, các đảng cộng sản Mác xít Lê nin nít
đều dìm đất nước mình, giống nòi của mình vào cuộc nội chiến thanh toán
giai cấp đẫm máu và đều xuất khẩu cách mạng bạo lực, xuất khẩu súng đạn,
dìm cả thế giới vào chiến tranh, đói nghèo, lạc hậu và tăm tối.
Tuyên truyền ngu dân. Tuyên truyền lừa bịp, dối trá, bưng bít sự thật.
Cả ngàn cơ quan truyền thông nhà nước cộng sản câm miệng hến, không có
một dòng tin khách quan trung thực về những đợt sóng dân cả nước sôi sục
biểu tình phản đối dự luật đặc khu, dự luật An Ninh Mạng. Nhưng nhiều tờ
báo lớn, đài truyền hình quốc gia của đảng cầm quyền lại đăng bài, phát
phóng sự tầm thường hóa lòng yêu nước của người dân khi vu khống người
dân nhận tiền của nước ngoài đi biểu tình thuê cho các thế lực chính trị
thù địch của đảng cộng sản.
Luật pháp ngu dân. Nhà nước cộng sản xây dựng hàng loạt đạo luật ngu
dân, tước đoạt quyền con người, quyền công dân của người dân. Điển hình
của luật pháp ngu dân là điều 4 Hiến pháp và luật An Ninh Mạng.
Ngu dân, trói tay, bịt mắt người dân để đảng cộng sản tròng thêm vào cổ
người dân Việt Nam ách nô lệ Bắc thuộc. Từ 1.4.1960, Liên Hợp Quốc đã ra
nghị quyết 1514, đòi hỏi các nước có thuộc địa phải trả độc lập cho
thuộc địa. Ngược dòng tiến hóa của loài người, ba mươi năm sau nghị
quyết 1514 của Liên Hợp Quốc, ngày 3.9.1990 ở Thành Đô trên đất Tàu
Cộng, nhóm lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam cầm quyền đã kí giao kèo với
nhóm lãnh đạo đảng Tàu Cộng đưa giống nòi Việt Nam vào thân phận thuộc
địa kiểu mới của Tàu Cộng.
Trong đêm tối của hai lần nô lệ, nô lệ cộng sản và nô lệ Bắc thuộc,
trong thể chế độc tài cai trị bằng lừa dối, bạo lực và ngu dân mà lại có
một tâm hồn thơm thảo với dân với nước, một trí sáng tiếp nhận được
triết học khai sáng và một khí phách “thà làm ma nước Nam, quyết không
làm vương hầu cho phương Bắc” dám hiên ngang lập một nhà xuất bản và
liên tiếp đưa vào đời sống văn hóa đất nước những cuốn sách kinh điển
mang trí tuệ nhân loại, mang ánh sáng dân chủ, tự do, mang sứ mệnh khai
dân trí, chấn dân khí, mang đòi hỏi của thời đại giải phóng sức sáng tạo
của con người, thời đại đưa những con người bình thường trở thành những
người khổng lồ Goliath.
Cũng như thời trung cổ châu Âu dưới sự thống trị về tinh thần và tư
tưởng của giáo hội Thiên Chúa, giáo lí nhà thờ dạy giáo dân niềm tin
trái đất là trung tâm vũ trụ, mặt trời quay quanh trái đất thì nhà khoa
học Galileo, chiên lành của Chúa người Italia nhưng với tư duy khoa học,
với thiên tài sáng tạo ra ống kính thiên văn quan sát vũ trụ đã khẳng
định ngược lại với nhà thờ rằng mặt trời là trung tâm của một vũ trụ nhỏ
trong thiên hà và trái đất quay quanh mặt trời. Phát hiện ra chân lí
khoa học trái với giáo lí nhà thờ, Galileo bị tòa án Giáo hội kết tội dị
giáo, bị quản thúc tại nhà và sách công bố công trình khám phá khoa học
của ông bị cấm xuất bản.
Nhà khoa học Chu Hảo, tín đồ cộng sản, giám đốc kiêm tổng biên tập nhà
xuất bản Tri Thức đã tổ chức biên dịch và xuất bản những cuốn cách tinh
hoa của tri thức nhân loại mang ánh sáng tự do, dân chủ thức tỉnh người
dân nô lệ Việt Nam. Với tâm đẹp và trí sáng đó, nhà khoa học Chu Hảo và
là tín đồ cộng sản đã bị Ủy ban Kiểm tra trung ương đảng của ông nghị
tội là suy thoái tư tưởng. Nhà khoa học Chu Hảo suy thoái tư tưởng cũng
như nhà thiên văn học Galileo dị giáo vậy. Thiếu trí tuệ, đảng cộng sản
Việt Nam ở thế kỉ 21 của văn minh tin học mà vẫn như giáo hội La Mã thế
kỉ 17 thời trung cổ và ủy ban Kiểm tra trung ương ra uy luận tội Chu Hảo
cũng chỉ là tòa án dị giáo của Giáo hội mang thần quyền ra phán xét
Galileo mà thôi.
Nhờ phát hiện khoa học vĩ đại của Galileo, khám phá ra bản thể của vũ
trụ, của trái đất nơi con người sinh sống mà loài người đã tiến một bước
dài từ bóng tối thần quyền, bóng tối trung cổ ra ánh sáng khoa học để
bước vào thời công nghiệp với liên tiếp những cuộc cách mạng khoa học kĩ
thuật mà cuộc cách mạng mới nhất, kì diệu nhất là cuộc cách mạng tin
học, đưa con người vào nền văn minh tin học, mỗi con người bình thường
đều có sức mạnh và phép màu thần thánh. Những cuốn sách của nhà xuất bản
Tri Thức do nhà khoa học Chu Hảo chủ trương xuất bản như: Triết Học Của
Tự Do, Dân Chủ Và Giáo Dục, Khảo Luận Thứ Hai Về Chính Quyền, Đường Về
Nô Lệ, Nền Dân Trị Mỹ . . . đã thức tỉnh người dân nô lệ Việt Nam về
quyền con người, quyền sống, quyền làm chủ đất nước, làm chủ xã hội và
trách nhiệm công dân của mình. Sự thức tỉnh đó chính là khai dân trí,
chấn dân khí, trả lại cho người dân sức mạnh làm nên lịch sử, sức mạnh
để giành lại quyền làm chủ vận mệnh đất nước.
4.
LỊCH SỬ ĐẢNG CỘNG SẢN LÀ LỊCH SỬ LOẠI BỎ TINH
HOA, TIÊU DIỆT TRÍ TUỆ, NÔ LỆ HÓA TRÍ THỨC VĂN NGHỆ SĨ THÀNH NHỮNG TRÍ
NÔ, VĂN NÔ
Thời phong kiến, kinh tế Việt Nam hoàn toàn là kinh tế nông nghiệp. Công
và thương chỉ có vài phường dệt vải với những khung cửi thủ công. Ở
những vùng có núi đá vôi, lác đác vài lò vôi gia đình, nung đá lấy vôi
xây nhà. Buôn bán là những gánh hàng xén, vài con thuyền nan chở nông
sản của đồng bằng, chở lâm sản của miền núi, chở cá, mắm của miền biển
đến phiên chợ quê, đến chốn kẻ chợ. 99% dân số sống bẳng nghề nông và
nông nghiệp nuôi sống cả nước. Nông nghiệp ở vị trí hàng đầu trong đời
sống kinh tế của xã hội phong kiến nhưng bảng giá trị xã hội lúc đó vẫn
đưa kẻ sĩ, đưa trí thức lên cao nhất: Sĩ – Nông – Công – Thương.
Bảng giá trị này bất di bất dịch trong hàng ngàn năm. Mấy ông đồ, mấy
thầy giáo làng, vì có chữ cũng được dân hết mực trọng vọng, tôn kính.
Dẫn con đến nhà thầy xin học, người dân nói với thầy: Cháu xin đến ăn
mày chữ thầy để cháu thành người. Phải có chữ, có trí tuệ mới thành
người. Bảng giá trị của xã hội nào trước cộng sản cũng đưa kẻ sĩ lên cao
nhất. Chỉ đến thời cộng sản, bảng giá trị này mới bị đảo lộn thành: Công
– Nông – Binh – Trí. Trí tuệ đứng sau cùng, đứng sau cả người lính công
cụ bạo lực. Còn thương nghiệp bị coi là buôn gian bán lận, kinh tế tư
bản, chỉ chạy theo lợi nhuận, bị xóa sổ, loại khỏi đời sống xã hội!
Đảng cộng sản Đông Dương ra đời tháng 2 năm 1930. Chỉ bảy tháng sau,
tháng chín, năm 1930 những người cộng sản đã làm cuộc bạo loạn Xô Viết
Nghệ Tĩnh đẫm máu để xóa sổ bảng giá trị Sĩ – Nông – Công – Thương khi
những người cộng sản kích động, tập hợp những người nông dân, tay cầm
gậy gộc giáo mác, miệng gào thét: Trí, phú, địa, hào đào tận gốc, trốc
tận rễ, tràn vào huyện đường, tỉnh đường, tràn vào nhà giầu, xông cả vào
nhà thầy giáo, đập phá tài sản, lùng bắt trí, phú, địa, hào lôi ra giết.
Quân bạo loạn kéo đến huyện đường Nghi Lộc, Nghệ An. Trong huyện đường
có một đội lính lệ hơn ba mươi quân bảo vệ an ninh trong huyện nhưng tri
huyện Tôn Thất Hoàn không đưa quân ra đối đầu với những người nổi dậy sẽ
gây đổ máu. Ông cùng một viên lục sự tay không ra gặp những người nông
dân. Quan huyện Nghi Lộc Tôn Thất Hoàn cùng viên lục sự liền bị những
mũi giáo, những lưỡi mác của lòng hận thù mù quáng xả thây, chặt đầu.
Trong cách mạng tháng tám năm 1945 nhiều trí thức hàng đầu của đất nước
như Phạm Quỳnh đã bị những người sôi sục hận thù giai cấp, một phẩm chất
cộng sản hàng đầu, thủ tiêu vô cùng hèn hạ. Gần hai trăm ngàn người dân
miền Bắc Việt Nam bị xử bắn trong cải cách ruộng đất giữa thế kỉ hai
mươi, phần lớn là những người ưu tú nhất, tài năng nhất trong sản xuất
kinh doanh, làm ra của cải cho xã hội. Nhiều người đã có những đóng góp
vô cùng to lớn, đóng góp sức người, đóng góp xương máu, đóng góp tiền
bạc và tài sản cho cuộc kháng chiến chống Pháp của đảng cộng sản như bà
Nguyễn Thị Năm đã bị xử bắn ngay khi mở đầu cuộc cải cách ruộng đất,
cuộc nhảy múa của bóng đêm, của ác quỉ.
Những người bị nạn trong những vụ án ngụy tạo, Vụ Xét lại chống đảng, vụ
Nhân Văn – Giai Phẩm đều là những nhân cách kẻ sĩ, những đảng viên trung
thực hiếm hoi của đảng cộng sản như Vũ Đình Huỳnh, Hoàng Minh Chính,
Đặng Kim Giang, Nguyễn Văn Vịnh. . . . Đều là những trí thức lớn không
phải chỉ của Việt Nam mà còn của cả loài người như Trần Đức Thảo, Nguyễn
Mạnh Tường. Là những nghệ sĩ tài năng, những tinh hoa quí hiếm của nền
Văn hiến Việt Nam như Trương Tửu, Đặng Đình Hưng, Hoàng Cầm, Trần Dần,
Văn Cao, . . .
Hung thần Sáu Búa Lê Đức Thọ ngụy tạo ra vụ án Xét lại chống đảng. Nhà
cách mạng chuyên nghiệp Trường Chinh cùng nhà thơ tên Lành mà lòng dạ
độc ác cộng sản dàn dựng ra vụ Nhân Văn – Giai Phẩm đều là những lãnh
đạo hàng đầu của đảng cộng sản. Tội ác của họ không phải chỉ loại bỏ,
đày đọa hàng trăm trí thức uyên bác, văn nghệ sĩ có tài đến chết rũ
xương trong tù, đến thân tàn ma dại trong đời mà còn giết chết tư duy
sáng tạo của cả đội ngũ những người có mặt trong cuộc đời chỉ với sứ
mệnh duy nhất là sáng tạo. Đảng cộng sản đã biến những người có sứ mệnh
sáng tạo chỉ còn là những trí nô, văn nô, những thư lại nịnh thần, vô
liêm sỉ.
Hơn 100 hội viên hội Nhà Văn Việt Nam ở Sài Gòn mỗi kì ra Hà Nội họp đại
hội đều được thành ủy miền đất Bến Nghé giầu có cho tiền vé máy bay đi
về, lại cho mỗi nhà văn thêm một triệu tiền tiêu vặt. Trước khi các nhà
văn bay ra Hà Nội, thành ủy gặp gỡ, chúc tụng và đãi bữa tiệc tiễn lên
đường lai kinh. Trong lần phó bí thư thành ủy Nguyễn Văn Đua gặp gỡ,
tiễn các nhà văn ra Hà Nội dự đại hội Nhà Văn Việt Nam lần thứ 8, năm
2010, một ông nhà văn già, nhỏ thó, hom hem và nhợt nhạt như một mẩu củi
mục, vốn là giáo sư dạy văn ở trường đại học sư phạm, cũng là người lớn
tuổi nhất trong cuộc gặp, đứng lên giọng run run xúc động: “Sự lãnh đạo
của đảng chính là sự định hướng của thành ủy. Chúng tôi rất cần có sự
định hướng kịp thời, đúng lúc của đảng. Mong thành ủy dành thời gian để
mỗi năm cho chúng tôi được gặp thành ủy đôi lần, lắng nghe thành ủy!”
Nhà văn đích thực là văn hóa, là kẻ sĩ. Kẻ sĩ là tâm hồn và khí phách
của một dân tộc. Khí phách nhà văn Việt Nam sau trận đòn Nhân Văn – Giai
Phẩm là như vậy đó, năn nỉ xin được gặp đảng để được đảng dạy bảo. Sau
kì đại hội Nhà Văn Việt Nam lần đó, tôi đã từ bỏ mọi sinh hoạt, mọi tiếp
xúc với hội nhà văn nài nỉ xin sự dạy bảo của đảng cộng sản.
Độc quyền lòng yêu nước của người dân. Độc quyền cả chân lí của cuộc
sống, đảng cộng sản tự coi nghị quyết xơ cứng, giáo điều của đảng là
tuyệt đối đúng. Coi cuộc sống phong phú, sinh động diễn ra không đúng
với nghị quyết xơ cứng của đảng là cuộc sống sai trái, vi phạm, tự diễn
biến, tự chuyển hóa. Trong khi sự sống là tự diễn biến, tự phát triển
không ngừng. Chỉ những vật trưng bày trong viện bảo tàng không còn sự
sống mới không tự diễn biến. Hiền tài và trí tuệ hiếm hoi của đảng không
chịu bó mình trong nghị quyết xơ cứng cũng bị đảng trừng trị. Bảy mươi
ba năm cầm quyền, ngoài những chiến dịch rầm rộ đấu tố, hãm hại, loại bỏ
hàng loạt trí tuệ, tài năng của đất nước như vụ Xét Lại, vụ Nhân Văn còn
có hai lần đảng cộng sản ra tay trừng trị, loại bỏ hiền tài của đảng
muốn cứu đảng ra khỏi sai lầm về kinh tế, muốn cứu đảng ra khỏi tăm tối,
bế tắc về tư tưởng triết học. Hai lần cách nhau 52 năm, năm 1966 và năm
2018 nhưng sự loại bỏ hiền tài thì vẫn độc đoán và hèn hạ như nhau.
Cung cách làm ăn tập thể, làm ăn bầy đàn của hợp tác xã nông nghiệp đã
giết chết sự cần cù, sáng tạo, những phẩm chất quí báu nhất làm ra hạt
lúa của người nông dân. Thâu tóm tư liệu sản xuất của nông dân, hợp tác
xã nông nghiệp biến người nông dân từ người chủ đồng ruộng, thức khuya
dậy sớm, một nắng hai sương với cây lúa thành những viên chức hành chính
làm thuê cho hợp tác xã, ngày hai buổi nghe tiếng kẻng cắp nón ra đồng
nhởn nhơ đợi tiếng kẻng báo hết giờ làm việc lại cắp nón về. Mặc cây lúa
loi thoi, xơ xác giữa đám cỏ xanh tốt bời bời. Cung cách làm ăn đó cũng
giết chết luôn cả nền nông nghiệp miền Bắc xã hội chủ nghĩa. Nạn đói
khủng khiếp của năm 1945 đã thập thò ló mặt trên khắp nông thôn miền
Bắc. Năm đó 1966, cuộc chiến tranh mà đảng cộng sản phát động ở miền Nam
đang tới đỉnh điểm, quyết định thắng thua. Nạn đói xảy ra. Hậu phương
rối loạn. Người lính ngoài mặt trận cũng không còn sức chiến đấu.
Đúng lúc đó, bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phú Kim Ngọc sáng tạo ra hình thức quản
lí sản xuất nông nghiệp mới: Khoán hộ. Giao ruộng và khoán sản phẩm cho
từng hộ nông dân. Nhà nước vẫn quản lí được con người, tư liệu sản xuất
và sản phẩm nông nghiệp mà sức sản xuất được giải phóng. Người nông dân
lại được làm chủ mảnh ruộng nuôi sống mình, lại thức khuya dậy sớm, lại
một nắng hai sương, vắt mồ hôi, dồn tình cảm, chắt chiu sự cần cù và trí
sáng tạo vào mảnh ruộng khoán. Cả tỉnh Vĩnh Phú năng suất lúa tăng vọt.
Nhà nhà ấm no. Không cần đôn đốc, người dân vui sướng, mau lẹ nộp đủ
thóc nghĩa vụ. Cung cách làm ăn mới mang lại sức sống cho cây lúa Vĩnh
Phú làm nhiều nơi khác trên miền Bắc như Hải Phòng cũng học theo và cánh
đồng lúa Hải Phòng đã bội thu.
Nhưng giao ruộng cho người nông dân là giao tư liệu sản xuất cho tư
nhân, là trái với học thuyết Mác, trái với chủ nghĩa xã hội, trái với
nghị quyết của đảng. Những cái đầu giáo điều đứng đầu đảng cộng sản coi
chủ nghĩa Mác phản tự nhiên, phản con người còn quan trọng hơn, cần
thiết hơn sự ấm no của người dân và sự giầu mạnh của đất nước. Với lí
luận Mác Lê nin sắt máu, với lập trường giai cấp rạch ròi, nhà cách mạng
chuyên nghiệp Trường Chinh đã đánh tan tác đội ngũ trí thức văn nghệ sĩ
trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm. Nay nhà cách mạng chuyên nghiệp Trường
Chinh lẫm liệt trong giáp sắt lí luận Mác Lê, tay cầm lá cờ lệnh đó chói
đấu tranh giai cấp lại xuất trận chặn đứng khoán hộ ở Vĩnh Phú. Bí thư
tỉnh ủy Vĩnh Phú Kim Ngọc phải làm kiểm điểm và tự nhận "có sai lầm
nghiêm trọng trong khoán hộ". Đồng đất Vĩnh Phú lại thuộc sở hữu của hợp
tác xã. Cây lúa Vĩnh Phú lại xác xơ cùng cây lúa cả miền Bắc. Người dân
Vĩnh Phú lại đói deo đói dắt cùng người dân cả miền Bắc.
Mãi đến năm 1988, khi đảng cộng sản phải chấp nhận kinh tế thị trường,
chấp nhận kinh tế tư nhân để cứu vãn nền kinh tế xã hội chủ nghĩa đã sụp
đổ thảm hại, khoán hộ trong nông nghiệp của bí thư tỉnh ủy Kim Ngọc mới
lại được thực hiện ở hình thức triệt để hơn trên cả nước. Từ cảnh phải
nhập hạt bo bo, thứ hạt nuôi heo ở xứ người về nuôi dân Việt Nam, khi
người nông dân lại được làm chủ mảnh ruộng của mình, Việt Nam lập tức
trở thành nước xuất khẩu gạo lớn thứ hai thế giới. Nhưng khi đó hiền tài
Kim Ngọc đã chết trong đau buồn 18 năm rồi!
Chủ thể của nông nghiệp là người nông dân. Người nông dân phải được làm
chủ mảnh ruộng của mình, nông nghiệp mới khấm khá. Chủ thể của đất nước
Việt Nam là người dân Việt Nam. Người dân phải làm chủ đất nước của
mình, đất nước mới giầu mạnh. Độc quyền chính trị, coi đất nước là của
riêng đảng, coi dân chỉ là bầy nô lệ, giáo điều và sắt máu, đảng cộng
sản đang đưa đất nước đến những thảm họa như thảm họa nông nghiệp thời
hợp tác xã lụn bại năm 1966.
Trên con đường chạy đua kinh tế, Việt Nam đang bị các nước bỏ lại phía
sau ngày càng xa lắc xa lơ. Đất nước đang ngày càng tan hoang bởi sự xâu
xé, vơ vét, tàn phá của các nhóm lợi ích được sự thao túng của đảng cộng
sản. Khi đảng cộng sản đã đặt đảng lên trên đất nước, đặt lợi ích của
đảng lên trên lợi ích dân tộc, coi sự sống còn của đảng còn cần thiết
hơn sự sống còn của giống nòi thì đảng đã trở thành nhóm lợi ích lớn
nhất, nguy hại nhất, mờ ám nhất, quyền uy nhất nên cũng khốn nạn nhất:
Nhóm lợi ích làm ra pháp luật, đứng trên pháp luật vơ vét của cải, tài
nguyên của nước, mồ hôi, xương máu của dân cho một nhóm người nhân danh
đảng. Đất nước đang ngày càng chìm sâu vào đêm tối của bất công, bạo lực
và tham nhũng. Người dân ngày càng bị áp bức về tinh thần, bóc lột về
vật chất và thân phận nô lệ ngày càng bị trói chặt bởi chằng chịt những
bộ luật tước đoạt quyền con người, quyền công dân của người dân mà bộ
luật cướp đoạt man rợ nhất quyền con người của người dân là luật An Ninh
Mạng.
Như bí thư tỉnh ủy Kim Ngọc nhận ra làng quê Vĩnh Phú của ông xác xơ
nghèo đói là do người nông dân không được làm chủ mảnh ruộng của mình.
Trái tim con người Chu Hảo cũng đau thắt khi con mắt nhà khoa học Chu
Hảo nhận ra đất nước Việt Nam thân yêu đang tan hoang, đang bị xâm lăng
đe dọa, người dân Việt Nam đang chịu bao cay đắng cơ cực, bất công vì
người dân không được làm chủ đất nước. Lập nhà xuất bản Tri Thức, xuất
bản những cuốn sách mang ánh sáng dân chủ, dân quyền, nhà khoa học Chu
Hảo không phải chỉ nhằm thức tỉnh người dân về quyền con người, về trách
nhiệm công dân trước vận mệnh, thịnh suy của nước. Là đảng viên cộng
sản, nhà khoa học Chu Hảo chủ trương cho Tri Thức xuất bản tủ sách Tinh
Hoa còn hướng tới đảng của ông về trách nhiệm lịch sử với dân với nước.
Muốn đi tới nền văn minh công nghiệp, nước nào cũng phải đón nhận triết
học khai sáng, giải phóng cá nhân, nhìn nhận quyền con người, quyền công
dân của người dân, trả lại quyền làm chủ đất nước cho người dân. Triết
học ánh sáng ở châu Âu thời phục hưng thế kỉ 17, giải phóng con người,
tách cá nhân khỏi bầy đàn dẫn đến cách mạng tư sản dân quyền thế kỉ 18,
long trọng khẳng định quyền con người, quyền công dân, quyền tư hữu tài
sản, đưa châu Âu vào thời công nghiệp phát triển rực rỡ suốt mấy trăm
năm cho đến tận hôm nay.
Đảng cộng sản Việt Nam cầm quyền đang làm điều ngược lại. Đầu thế kỉ 20,
nước mất, dân nô lệ nhưng Tự Lực Văn Đoàn và Thơ mới đã ghi nhận một dấu
mốc lịch sử: cái Tôi cá nhân không còn lẫn trong đám đông. Cái Tôi cá
nhân đã tách ra khỏi bầy đàn, đã có mặt trong cuộc đời và được xã hội
nhìn nhận. Một thế kỉ sau, đầu thế kỉ 21, nước độc lập nhưng trong nhà
nước cộng sản độc tài với những điều 109, điều 116, điều 331 của bộ luật
hình sự và luật An Ninh Mạng, cái Tôi cá nhân đã bị xóa bỏ! Không có cái
Tôi cá nhân, cũng không có quyền con người, không có quyền công dân,
không có quyền tư hữu. Đó là bước thụt lùi thảm hại, đau đớn, nhục nhã
của dân tộc, của lịch sử Việt Nam và đảng cộng sản Việt Nam phải chịu
trách nhiệm.
Xuất bản tủ sách Tinh Hoa, nhà khoa học là đảng viên cộng sản Chu Hảo
trước hết đã mang triết học khai sáng đến giúp những người lãnh đạo đảng
của ông nhận ra ánh sáng tư tưởng mà dân tộc nào, đất nước nào muốn đi
tới văn minh công nghiệp đều phải tiếp nhận. Xuất bản tủ sách Tinh Hoa,
nhà khoa học Chu Hảo đã mang ánh sáng văn minh nhân loại cứu đảng của
ông đang lạc lõng, bế tắc trong tăm tối triết học Mác Lê nin sai lầm và
tội ác. Như hiền tài Kim Ngọc cứu đảng về kinh tế nông nghiệp thời hợp
tác xã nông nghiệp lụn bại năm 1966.
Với “Khoán hộ”, hiền tài Kim Ngọc đã cứu đảng cộng sản về kinh tế nhưng
Kim Ngọc đã bị đảng kiểm điểm. Phải nhận "có sai lầm nghiêm trọng trong
khoán hộ" với đảng và xin rút khỏi chức bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phú nhưng
với những người thân cận chí cốt bên ông, người cộng sản hiếm hoi thực
sự vì dân Kim Ngọc vẫn tha thiết nhắc nhở: Phải để nông dân làm chủ mảnh
đất của mình. Không thể bỏ khoán hộ. Bỏ khoán hộ là đói. Phải tìm mọi
cách duy trì dưới mọi hình thức khác nhau. Nhà khoa học Chu Hảo xuất bản
tủ sách Tinh Hoa đã cứu đảng của ông về tư tưởng. Nhưng ủy ban Kiểm tra
trung ương đảng đã luận tội và đề nghị cấp có thẩm quyền kỉ luật ông.
Không thể để những rô bốt không tim, không óc xúc phạm danh dự con
người, nhà khoa học Chu Hảo tuyên bố từ bỏ đảng cộng sản. Hai tuần sau
khi nhà khoa học Chu Hảo đã ra khỏi đảng, đảng cộng sản vẫn cố làm việc
hèn hạ là khai trừ ông và dùng truyền thông, dùng những rô bốt.đấu tố
ông.
Từ nửa sau thế kỉ 20, loài người đang liên tiếp tiến những bước thần kì
trong những cuộc cách mạng của trí tuệ. Bắt bí thư tỉnh ủy Kim Ngọc phải
nhận “sai lầm nghiêm trọng trong khoán hộ" cũng như kỉ luật khai trừ
đảng nhà khoa học Chu Hảo vì xuất bản những cuốn sách mang trí tuệ khai
sáng, đảng cộng sản đang dấn sâu vào tội ác với nhân dân, với lịch sử
Việt Nam, tội ác chống lại văn minh nhân loại. Bền bỉ và quyết liệt loại
bỏ hiền tài và trí tuệ trong đảng, đảng cộng sản đang tự diệt vong trước
khi bị nhân dân và thời đại ném vào sọt rác lịch sử |