Trích "Đông Âu Anh Hùng Truyện"
NHỮNG NGỘ NHẬN VỀ TÀU
Lời giới thiệu:
Vạn
lý trường thành - có thật nhưng chỗ đi tham quan hóa ra là xây sau này
dành cho khách du lịch... Ghét
Tàu quá mà không làm được gì thì nói xấu nó cho bõ ghét! Xin kể vài “ngộ
nhận” của chính bản thân mình về dân Trung Quốc, mà khi qua đấy nhiều
mới hiểu là những định kiến của mình đôi khi sai 180 độ (vì sách vở, vì
tuyên truyền mồm, vì ... không rõ) để có thể có ai đó còn chưa biết: -
Tàu
mua bán rõ ràng, giá cả niêm yết đâu ra đấy: thực ra đó là bề nổi, chứ
họ buôn bán chỉ mong “nhất bản vạn lợi”- về nói thách thì chúng nó là
“cụ” của người VN, và cái kiểu hướng dẫn viên du lịch của ta hay dẫn
đoàn (ta hay nước ngoài bất kể) vào các cửa hàng đồ lưu niệm, cửa hàng
ăn kiểu “cơm tù”... rồi sau quay lại lấy % là học của Tàu. Ở
Tàu
vào bất kỳ khách sạn nào nhìn giá phòng niêm yết bao nhiêu đều mặc cả
được, càng nhiều sao càng mặc cả xuống nhiều, bình thường là 4-5 lần!
Hình như tiếng Tàu gọi khách sạn là “điếm”. Mua
đồ càng tránh mua ở khách sạn 5 sao. Có lần đi với thằng em thạo tiếng
Tàu, nó mặc cả hộ mua cái chuỗi tràng hạt để đeo cổ bằng đá quý, mặc cả
từ 18000 “tệ” xuống 50 “tệ” bán luôn, ở khách sạn 5 sao tại Vương Phủ
Tỉnh, Bắc Kinh!
Vương Phủ Tỉnh - con phố mua bán của du khách tại thủ đô -
Ăn cơm
Tàu ngon: ai nói thế chắc chưa ở Tàu quá 5 ngày! Cơm Tàu ăn bữa đầu khá,
bữa thứ hai ngấy, bữa thứ ba như tra tấn! Ai ở đó hơi lâu cũng phải tìm
cách tự nấu hoặc đi “đánh dậm” mấy em sinh viên đồng hương hay sứ quán
VN! Đồ Tàu khác đồ Việt ở chỗ không tươi ngon, cả nước chỉ có 1 loại rau
là cải thảo, 1 loại củ quả là dưa chuột, hết!
Lẩu có lẽ là thành tựu ẩm thực lớn nhất của người Trung Quốc
Hồng
Kông dễ ăn hơn hẳn, và cơm Tàu ở Việt Nam được ảnh hưởng nhiều của Hồng
Kông, nên còn nuốt được! -
Tửu
lượng: cứ ngỡ Trung Quốc toàn “anh hùng hảo hán” như các nhân vật Thủy
Hử, hay chí ít cũng như chưởng Kim Dung, uống rượu cả đấu lớn, suốt ngày
này qua tháng khác, hóa ra bọn này uống chả bằng một góc thằng Việt Nam
mới mổ ruột thừa! Đi Tàu bao nhiêu bận mà chỉ gặp có một thằng uống hơn
mình - mà mình là loại bét Việt Nam rồi - riêng chuyện uống thì anh em
“Uê Nán” cứ yên tâm mà “bóp chết” chúng nó đê! Miêu
tả thế này để bà con rõ chúng nó uống thế nào: mình sang đấy có thằng em
Việt dặn trước nên tự tin lắm, gạ Tàu đi uống rượu ngay. Tàu tưởng mình
“lão bản”, tập trung độ 15 “lão bản” địa phương để nghênh tửu. Mỗi thằng
có một thằng đệ tử đứng sau, chạm cốc một phát chuyển cho thằng đệ uống
cạn-được cái thằng đệ Việt Nam bên mình nó khỏe, chơi luôn 15 cốc Mai
Quế Lộ. Đến vòng thứ hai, 15 thằng đệ Tàu kia toi từ cốc đầu rồi, nên
bảo rót cho quan thầy chúng nó toàn nước lọc, thằng đệ mình vẫn máu,
chơi tiếp rượu. Thế mà Tàu chả biết ngượng, còn làm tiếp vài vòng, hể hả
lắm, bố khỉ...(không phải chúng nó tiểu xảo, mà bên ấy chấp nhận cả bầy
uống nước để tiếp một đứa uống rượu!) Tất
nhiên rượu kém thì bia cũng quá kém luôn. Bọn Tàu sang đây có thằng uống
được, vì hoặc được rèn luyện, hoặc gốc 79. Bia Thanh Đảo uống được, may
mà Việt Nam đồn đại thế nào ta không uống...
Mao Đài - uống chả ra gì lại quá đắt,
-
Giỏi
võ và thể thao thể dục: nước Tàu chả khác nước ta, chăm lo sức khỏe nhất
là các bà già về hưu, rồi đến các ông già về hưu, rồi mới đến toàn dân
còn lại. Sáng sớm khắp nơi thấy các cụ tập trung bật nhạc múa kiếm đi
vài đường quyền hăng hái lắm, chỗ nào cũng giống như tượng vua Lý ở Bờ
Hồ bên ta. Cũng phải nói là dân tàu trung bình nó khỏe hơn ta thật tuy
rằng hay hút thuốc, có thể do chả có xe máy mà đi, đi đâu cũng chạy bộ
hay phi xe đạp nên thường rắn rỏi. Bọn trung niên, thanh niên có môn thể
thao hay chơi nhất là “oẳn tù tì” với đổ xúc xắc, bạ đâu cũng chơi,
trong quán cũng chơi mà trên tàu hỏa cũng chơi. Người già hơn một chút
thì hay mạt chược, cũng ham lắm, nhưng thua bên ta chả có món “lô”,
“đề”, lạc hậu thế chứ! Riêng máu mê cờ bạc thì Tàu có nhỉnh hơn ta một
tí thật! “Thể thao vua” là môn bóng đá thì cũng có ham hố nhưng ít người
thuộc tên danh thủ lắm, chả mấy khi sùng bái như kiểu U23 Việt Nam đâu!
Bảo Tàu giỏi võ, tôi ở đấy cũng lâu lâu, chưa thấy chúng nó đánh nhau
bao giờ để mình chiêm ngưỡng, chán ghê cơ! Chỉ thấy chửi nhau ầm ĩ suốt
ngày, mà có khi cũng chả phải chửi nhau, chúng nó tâm sự thân mật mình
nghe tưởng thế thôi… chắc sợ công an, chả thấy cao thủ bát đại môn phái
mình mang tuyệt học thi triển võ công lần nào!
Tàu ăn thì khỏe rồi... -
Hảo
xực: Tàu ít ăn cơm (lúc đầu không biết, cứ tưởng tượng Tàu ăn gạo nhiều,
đến hết bữa vẫn chưa thấy mang cơm ra, hóa ra chúng nó cả ngày không ăn
cơm, toàn cháo với bánh bao!). Dân Tàu được cái ăn thì vô địch thiên hạ,
thùng bất chi thình, mấy quán “gà Mạnh Hoạch” dọc đường 5 mà đón được xe
khách Trung Quốc thì trúng to, mỗi thằng bất kể to lớn hay loẻo khoẻo
đều gọi một con luộc, một con rán (trong khi dân mình ăn 1 suất = ½ con
thôi). -
To
mồm: dân Tàu thích chém gió hơn dân ta nhiều, cả trai lẫn gái, chỉ có 2
đứa cũng ầm ầm như họp hội đồng Liên Hiệp Quốc, còn “tả a lô” thì người
xung quanh điếc tai, vô duyên hơn cả Việt mình. Thế nên điện thoại bên
Tàu thằng nghe cũng phải mất tiền - mông muội thế chứ - thế mà chúng nó
vẫn “tả” nhiệt tình!
... nghe cũng mất tiền nhưng cứ “tả a lô” say sưa! -
Vịt
quay Bắc Kinh: Beijing có hàng vạn quán vịt, nhưng nổi tiếng nhất có hai
quán. Vào cửa đã thấy đồng hồ báo mình là khách thứ một trăm triệu lẻ
bao nhiêu từ khi thành lập quán, lại thêm phấn khởi tự hào vì thấy treo
ảnh toàn nguyên thủ nước ngoài! Cứ nghĩ đến vịt luộc chấm nước mắm ớt
tỏi ở nhà mà nhỏ dãi. Lên phòng sạch đẹp, ngồi chờ mãi mang ra rượu thì
nặng như cồn, thơm như nước hoa (Mao Đài, Mai Quế Lộ tả bủ xiểng), bia
thì uống cốc bé bằng cái chén Tống, chả ra làm sao. Bao giờ cũng phải
đặt ít nhất 2 con, thấy bê dần các món lên, có tí chân rút xương thì ăn
cũng được, vèo phát hết, rồi mấy thứ vớ vẩn, rồi thịt cắt lát thật mỏng
cuốn vào bánh tráng, ăn cũng được, vèo phát hết. Mình cứ canh me lúc nào
nó vác thịt ra phải xơi cái phao câu cho sướng mồm, tiết canh thì chắc
quay nên không có... Rồi đến cháo đậu xanh, ăn cũng được, vèo phát
hết... Hỏi thịt luộc hay quay của tao đâu rồi, thì bảo chỉ nhà quê mới
ăn thịt vịt, bọn tao chỉ phục vụ da là chính! Đói hơn lúc đi vào, lại
mất mấy ngàn tệ, pú hảo! Ra
phố thấy nhiều quán treo con vịt, vào ăn chống đói, thì thấy chỉ năm bảy
chục tệ, cũng có bánh tráng mà cuốn, nhưng thôi xẻ thịt ăn luôn, cũng
tạm ổn, chỉ được gần bằng mấy quán vịt quay Hồng Kông bây giờ đang mọc
ra như nấm ở Hà Nội. Mấy thằng ăn hai con khá no, làm thêm mấy bát mỳ
kéo bằng tay loại vài tệ một bát, hấn hảo! Cạch mặt mấy cái quán vịt
quay Bắc Kinh thương hiệu mạnh kia...
Quán vịt quay ngon nhất thế giới ở Bắc Kinh
Đây được coi là quán vịt thứ nhì...
Vịt quay Bắc Kinh đây...
-
Phong
kiến: cứ tưởng đàn ông Tàu oai phong lắm, năm thê bảy thiếp là thường,
dạy vợ bằng roi, nhất hô bá ứng... Thằng em ở bên đấy lâu nó giải thích:
nước Tàu phía bắc con gái dữ như cọp, đàn ông sợ vợ như giời, bọn dát
nhất là đàn ông Thượng Hải, cả nước trêu nhưng mà không khá lên được
đâu, truyền thống rồi. Còn bọn miền Nam tương đối giống trai Hà Nội,
cũng to mồm ở ngoài chứ về nhà nem nép, tuy thế là đã uy phong hơn bọn
miền Bắc nhiều! Mình chưa tin, bảo là Tàu toàn trang hảo hán, sao mà sợ
vợ? Tối hôm ấy đi uống rượu với một thằng “lão bản” - thằng Tàu mà mình
thấy duy nhất nó uống hơn mình vì bên Nga nó uống được 2 chai vođka - nó
mang vợ theo (hay vợ nó bắt mang theo thì không biết). Đang uống dở mồm,
mình với thằng đệ cùng với nó uống mới được một chai, vừa đủ khởi động
thì vợ nó đứng lên, chả hiểu nói gì mà thằng này cum cúp xin về luôn...
Hôm sau nó xin lỗi rối rít, bảo nước tao đàn bà dữ lắm, nhất là bọn quê
ở Nội Mông, đánh chửi chồng như két, vợ tao cũng quê ở đấy...
Các sauna ở Trung Quốc vô cùng hoành tráng Dân
Tàu không bao giờ bơi, hạn chế tắm tối đa thì tôi kể rồi (chắc học tập
Mao chủ tịch chỉ lau người). Được cái khí hậu bên đó cũng không phải
ngày tắm hai bận như ở Việt Nam. Nhà tắm công cộng của Tàu thì hay, châu
Âu còn chạy dài, mấy cái kiểu như ở khách sạn Oasis nhà mình làm là bắt
chước vụng về của bên đó thôi. Mấy đứa Việt Nam hay đi lại bên Tàu có
kinh nghiệm đến thành phố lạ không cần thuê khách sạn cho tốn, cứ vào
đấy vừa rẻ vừa sạch, có chỗ ngủ chỗ ăn ngon, chỗ nằm nghe nhạc sống, có
đứa đấm bóp, ở vài ngày cũng được... Ta chưa có những chỗ to như thế,
nhưng ở Tàu thì vùng nhà quê hẻo lánh cũng có. Ở
Bắc
Kinh mấy chú Tàu dẫn đến chỗ có vẻ to nhất ở đây, 5 tầng to như đại siêu
thị Aeon, chắc là người cả quận Hoàn Kiếm tắm vẫn thừa chỗ. Vào cửa thấy
nhân viên phục vụ mang ra hai cái áo khoác lụa đỏ cho mình và thằng Tàu,
mấy đứa nhân viên Tàu của nó thì áo khoác bông màu xám, mình chọn áo xám
mặc cho sướng thì bạn Tàu bảo không được, chỉ có tao là “lão bản” và mày
là khách quý thì mới mặc áo này vì phải mua (độ 100 đô), còn đàn em của
tao có tiền cũng không được phép mua khi đi với tao, áo xám kia không
mất tiền... thế là đã thấy lằng nhằng. Trai gái tắm riêng, vào đấy đi
loạn lên chả hiểu tầng mấy nữa, sạch sẽ lắm rồi thì Tàu mời mát xa. Phấn
khởi nghĩ rằng đấy mới là “chương trình”, chắc nó đãi mình oai lắm đây,
mà đúng là “chương trình” thật, nó tống mình vào một phòng khác đóng cửa
lại. Trong đấy có mấy cái giường sắt như ở bệnh viện, một thằng to khỏe
lột truồng mình, vứt lên giường rồi xịt nước cực mạnh, y như tắm lợn,
bôi xà phòng tứ tung, bóp cho phát nào đau điếng phát ấy. Rồi nó lấy cái
dao (sợ quá chả nhìn nó bằng gì nữa) cạo mình từ đầu đến gót chân, sồn
sột đúng như cạo lông lợn, sợ chết khiếp nên nằm im re, vì không biết
tiếng nên chả xin nó thôi được. Cạo lợn xong nó phun nước đuổi ra, ra
ngoài mừng quá bảo bạn Tàu cho về luôn, không ăn chơi gì trong ấy nữa.
Ra cửa gió thổi vi vu, lúc ấy thì sướng, vì lỗ chân lông bị nó cạo sạch,
mở hết toang hoang ra, thích lắm nhưng nghĩ đến “cạo lợn” lại sợ, tự hứa
không chơi mát xa với bọn Tàu này nữa, sang Việt Nam mình đãi nó mát xa
thì ngon thế mà của chúng mày như shit... Về rồi vẫn có thằng chạy theo
ra đưa cái áo khoác lụa đã gấp cẩn thận làm kỷ niệm, tỉu nà ma lần sau
ông cạch!
Phong tục hút thuốc tại đám cưới - Thuốc lá: Đàn
ông Tàu đứa nào cũng hút, mà hút nhiều dã man luôn, có thể vì chống lạnh
(Tàu không bao giờ đội mũ, mình đã đến Cáp Nhĩ Tân lạnh âm 40 độ mà thấy
chúng nó cũng đầu trần, chân đi giày hè!). Nhưng ngoài ra “ăn hút” còn
để thể hiện đẳng cấp, quan hệ, giàu sang... nữa. Có loại rượu riêng,
thuốc lá riêng cho “Trung Ương cục” (thằng đệ dịch thế, chả biết đúng
không, mình chả đọc được!) - nhưng thấy khoe là đại gia có tiền cũng khó
mua, dân Tàu trông thấy là sợ vãi tè. Tuy không hút nhưng thấy thằng
quen mình khoe thế, mình cũng bảo Tàu đưa tao một chai và mấy bao thuốc,
tao mang về có việc, cũng để thử xem Tàu có bốc phét mình không nữa.
Mang về Nga rồi mời mấy chú Tàu đến uống, cho thêm mỗi thằng một bao
thuốc, thấy các chú ấy xì xồ ghê lắm, sau đòi nợ thấy cũng dễ thật,
chẳng nhẽ chúng nó chuộng bề nổi thế à, hay là...?
-
Con và chó: Tàu
cấm đẻ 2 con một gia đình, nên dân số khai là 1,2 tỷ nhưng thực tế lên
1,6-1,8 tỷ, cụ thể chả ai biết, tất nhiên lắm hệ lụy kèm theo. Ở nông
thôn miền núi có thể xuê xoa, chứ ở thành phố mà đông con chắc chắn phải
loại “tay to”. Một lần ở Bắc Kinh gặp một thằng mà thấy mấy chú Tàu khác
xun xoe, tôi mới hỏi thằng này sao mà oai thế, thì bọn kia thầm thì: “nó
có hai con và mấy con chó đấy!”. Hóa ra muốn có thêm đứa con nữa phải
quen biết rộng lắm, chưa kể tốn khoảng 50-100 ngàn $ nữa. Nhưng chưa oai
bằng có giấy phép nuôi chó, cũng phải quan hệ và tốn 15-30 ngàn $ (lúc
đó đang sắp Olympic, nay không biết đắt rẻ thế nào, nhưng hồi đó là
vậy). Thấy bảo muốn sắm cái mô tô xịn thì còn khó nữa... Mình nghĩ bụng,
ở quê tao 2 bánh đầy, chó thiếu chó gì, còn con chỉ sợ hết trứng...
- Đồ
uống: Tàu
rượu bia đã kém rồi mình đành xoay sang uống đồ khác. Chúng nó tự hào
Đại Hán, không uống ba cái nước Cola, Pepsi... (thôi cái đó kệ chúng
mày) nhưng lại toàn uống cái nước của “Khang sư phụ” mà sau này THP
khuân về Việt Nam đấy, uống cứ lợ lợ. Cafe thì kém toàn tập rồi, ngoài
phố có quán cafe thì toàn bán nước ngọt, cafe Tàu ít khi uống, dân mình
thèm quá uống thử thì như nước sái ba của cà phê phin, trên dưới trăm tệ
một ly. Chè thì càng đắt uống càng nhạt nước, mà đắt lòi mắt, vài ngàn
đô/túi mà Tàu vẫn mua, nâng niu lắm! Đành đi ăn ở đâu thì tranh thủ uống
cái nước chè khuyến mại không mất tiền còn ngon hơn, rót biểu diễn bằng
cái ấm vòi dài như cái que, đứng xa 2 m vẫn rót không trượt, như Trần
Nguyên Hãn rót dầu...
- An
ninh: Đến
Thủ đô Tàu thấy bảo tuyệt đối an ninh, mà đúng thế thật, chả thấy lưu
manh trộm cắp đâu, công an cũng lịch sự, dân Nga sống buôn bán cả một
khu quần thể láo nháo ầm ĩ mà vẫn bao năm nay tồn tại, cái trò để mũ
công an trong xe ô tô là Việt Nam bắt chước Tàu! Hóa ra chỉ Beijing được
thế thôi, vùng khác thì tùy. Xuống đến cái thành phố nhỏ sát Quảng Châu,
nơi bà con ta hay “đánh quần bò” sang Đông Âu, lúc nào cũng có cả trăm
“đại diện” người Việt sống ở đấy, thì được dặn ngay là “đi đâu tuyệt đối
đừng mang cái gì, vì nó cướp”. Đơn giản nhất là điện thoại, phải dùng
loại “cùi bắp”, đi đâu con gái phải cho vào cái túi ni lông để đựng thực
phẩm xách tòng teng trông nhếch nhác thì nó tha... Bao năm rồi mà chả
thấy chính quyền làm gì được xã hội đen, bách nhục!
-
Tươi mát: Tất
nhiên Tàu cũng tệ nạn kinh người, nhưng nó phải theo quy hoạch đâu ra
đấy, không “tả bủ xiểng” như Việt Nam được, mất hết cả hay! Các thành
phố lớn muốn chơi bời gì thì cũng phải qua karaoke (nó cứ ghi là KTV cho
sang mồm!) - như shit, đắt lòi mắt mà vào đấy toàn tiếng giun dế không
đọc không hát được, lại tuyệt đối cấm động chạm chân tay, ngu thế chứ...
Nhiều chỗ thấy bảo lừa đảo còn hơn “cối xay đỏ” Paris nữa!
Tung
Quảng là thành phố vệ tinh của Quảng Châu, nơi nghệ thuật ăn chơi được
đưa lên đỉnh cao mà không Thái Lan nào so được... Hôm đi xuống đấy thì
lại đúng dịp báo động đỏ (và sau đó toi luôn cả một “khu công nghiệp”).
Số là đang có dịch cúm gà, UBND thành phố mới gửi điện báo cáo lên Bộ Y
tế về tình hình ABC, nhưng lại fax nhầm sang Bộ Công An. Mà tiếng Tàu
“gà” là “cave” thế nên Công an trên bộ lập chuyên án, về đập cho tan nát
cả một rừng hoa, đến nay vẫn chưa hồi phục... Thảo nào Tàu thích sang
Việt Nam thế!
-
Hàng nhái, hàng giả: Phải
nói lại một thực tế, là Tàu cái gì cũng làm giả, làm nhái được hết, từ
thô sơ cho đến siêu tinh vi, từ phụ tùng tên lửa máy bay cho đến đồng hồ
siêu xịn. Cái tàu mới chìm trên sông Trường Giang không biết có bao
nhiêu % phụ tùng rởm nữa. Có lẽ các anh tay đeo Patek Philipe, Frank
Muller hay Rolex, các chị õng ẹo khoác LV, dùng đồ Versace nên nhớ lại
mình mua đồ ở đâu, vì khả năng vô tình hay cố ý ẵm phải đồ giả là trên
90%! Nhưng trắng trợn nhất là giữa thủ đô Bắc Kinh có một tòa nhà cực
nổi tiếng, cao 5 tầng, to gấp chục lần cái Tổng hợp Tràng Tiền, bán toàn
đồ hiệu từ túi đánh golf đến áo cá sấu với giá khoảng vài % giá thật, đã
bao năm nay bất chấp các tập đoàn đồ xa xỉ lừng danh kia tìm mọi cách
tác động để tiêu diệt mà không được, chứng tỏ nhà nước nó phải bật đèn
xanh!
Muốn hàng gì cũng có, đến Yabaolu-Bắc Kinh! Tàu
nó lại quái ác ở chỗ nó chỉ làm hàng nhái để cho chúng ta - tức là phần
còn lại của nhân loại dùng! Chả bao giờ bạn thấy đứa Tàu nào dùng những
cái điện thoại Vertu rởm như ở Việt Nam, mặc đồ Adidas cố tình in sai
một chữ hay mấy ông xe kéo mặc áo Moschino cả, thế mới căm... Tức là ta
đã kịp học nó cái xấu - làm giả đủ trò - mà chưa học được cái tính kiêu
hùng kia của dân Tàu! -
Đồng hương: Ta
cứ ngộ nhận cho là dân Tàu đoàn kết tương trợ nhau lắm, nhất là ở nước
ngoài, chả giống dân ta vừa cục bộ vừa ích kỷ... Đi sâu vào mới biết
chúng nó cũng “bóp nhau ra bã”, thậm chí sẵn sàng tiêu diệt đồng hương
nếu vướng đường làm ăn, có thể bề ngoài không “phũ phàng” như dân Nga,
dân Ý... nhưng về độ “thâm nho” thì Tàu vẫn xứng danh số một! Giàu
nghèo thì phân cách quá lớn rồi (Việt Nam mười năm nữa cũng thế). Bọn
giàu có nói về tiền bạc hay dùng từ “ức vạn” - chả rõ là bao nhiêu tỷ
như ta hay dùng nữa, trong khi công nhân mặt bằng chung hơn Việt Nam một
tý thôi, đa số là chỉ lấy tiền 1-2 lần trong năm thôi (tết Nguyên Đán),
còn bình thường đủ ăn ở là may rồi... Nghe quen quen!
Trung Quốc quá lớn, vấn đề “vùng, miền” như của ta, nhưng bình phương
lên, vùng này nói vùng kia nghe chả hiểu được thổ ngữ, thế nên về lâu về
dài không tan vỡ thì mới là chuyện lạ... -
Đại Hán: Nói
đi cũng phải nói lại, dân Tàu đa phần khá chân chất, chịu khó làm ăn, dễ
thích nghi... nói chung là không đến nỗi nào, dân ta được thế cũng đã
tốt. Nhưng... Nói
chuyện gì động đến dân tộc, lập tức thằng Tàu bất kỳ nào cũng trợn mắt,
ngoạc mồm, dậm chân bành bạch, vỗ ngực thậm chí nhổ nước bọt xuống đất
mà nói to như hét, rằng “Tao là dân Đại Hán nhé, không như chúng mày,
chúng nó...đâu”. Chúng mày, chúng nó là ai thì đây: Dân
Tàu ghét số một là Nhật! Mở tivi ra thì đa số là phim “chiến đấu”, toàn
cảnh Nhật lùn vác kiếm chém người, đốt nhà, hãm hiếp dân Tàu... ngày này
qua ngày khác! Thế nên chả mấy khi thấy thằng Tàu nào dùng đồ Nhật, kể
cả Sony, mối thù đã thấm vào xương tủy rồi (thế nhưng trẻ con lại đang
mốt trông phải giống anime của Nhật...). Mỹ đỡ ghét hơn, thôi thì dân
Tàu dùng điện thoại Motorola hay iPhone, nhưng chúng tao mới là nhất,
rất nhiều Công ty nọ kia của Tàu hay bắt đầu bằng “SINO” - Đại Hán đấy -
kiểu Vina nhà mình (cứ thấy “Vina” y rằng trước sau gì cũng phá sản)!
Dân tộc Triều Tiên cũng ghét nốt, trong lịch sử đánh nhau mãi rồi, trong
phim cổ trang bọn này cũng hay gây tội ác lắm. Dân Mông Cổ thì lịch sử
ghê gớm rồi, nhưng cuối cùng cũng bị người Hoa đồng hóa về lâu về dài,
chả thèm chấp. Nước Nga - “Ya lao sư” - thì là khách hàng lắm tiền thôi,
chứ về lâu về dài từ Siberi đổ về đến Thái Bình Dương trước sau cũng bị
Tung Của chiếm về - vì xưa kia đây là đất tổ tiên nhà Tàu mà. “Thằng”
Hồng Kông đã phải quy phục rồi, còn “thằng” Đài Loan đấy, thử buông
thằng Mỹ xem, đánh luôn! “Thằng” Uê Nán - tức Việt Nam - thì láo quá
rồi, chúng mày thực chất là một tỉnh, thậm chí chỉ là một vùng đất phía
Nam, mà ngang bướng, đánh cho một trận năm 79 chưa chừa đâu, liệu hồn...
“Sino” là “Vina” của Tàu đấy nhé... Vậy
đấy, cứ uống rượu tâm tình với bất cứ thằng Tàu nào về chính trị thì câu
chuyện sẽ như thế đấy, hỏi sao có thể tin tưởng gì cái thằng láng giềng
đểu này, anh em gì chúng mày! Đừng ngộ nhận...
Ghi chú 1:
Bài này đã viết mấy năm trước với tiêu đề “Tàu đểu” - tất nhiên đây là
đánh giá của bản thân tác giả, có nhiều phần chủ quan và ngộ nhận, chưa
kể mang tính hài hước. Đó không phải là một phân tích xã hội học hay
mang tính chính trị, mà là cảm nhận thật của bản thân người viết, để
chia sẻ với những bạn chưa hay ít sang Trung Quốc... Chứ thực ra đất
nước này cũng đã từng cho tác giả nhiều người bạn tốt, nhiều phút giây
may mắn và hạnh phúc!
Ghi chú 2:
Tác giả nhận được khá nhiều ý kiến phản hồi của người đọc bốn phương về
bài này. Cũng hơi lạ rằng khá nhiều người không hiểu (hay cố tình chả
hiểu?) sự hài hước của bài viết, mà cứ tưởng nó là văn chính luận hay
nghiên cứu chuyên sâu, lạ thật! Một điều khác lạ nữa là những ý kiến sai
lầm nhất về Trung Quốc lại thuộc về hai nhóm người: những người đã vài
lần du lịch theo tour đi Trung Quốc, và những người đã từng theo học ở
Trung Quốc vài năm. Xin thưa rằng các bạn mới đi, mới học ở một vùng nào
đó đâu đã thâm nhập được vào xã hội của người ta, chưa cảm nhận được dù
chỉ một góc bé xíu của đất nước tỷ dân này, nên không biết hết cũng là
quá dễ hiểu, đừng tỏ ra “nguy hiểm” như vậy chứ! Ngay tác giả mỗi lần
quay lại cũng khá bất ngờ về những đổi thay mà còn cần nhiều bài viết,
nhiều chuyên gia trải nghiệm và nêu lên thì mới đủ. Xin hãy cùng nhau là
những người đọc thông minh! |