Có Hay Không Một “Đại Học Sạch Và
Giỏi” Trong Môi Trường Văn Hóa, Giáo Dục
(Hay là nghĩ từ bài diễn văn của PGS TS Ngô Văn Giá)
Nguyễn Trọng Bình
1. Theo lời giới
thiệu của một người bạn, tôi đã tìm đọc bài diễn văn của PGS TS Ngô Văn
Giá nhân dịp trường ĐH Văn hóa (nơi
PGS TS Ngô Văn Giá
làm Trưởng khoa
Viết văn – Báo chí) khai giảng Lớp Đại học Báo chí khóa 7.
[i]
Cũng theo lời người bạn thì đây là bài diễn văn được đông đảo bạn bè,
đồng nghiệp, học trò của PGS TS Ngô Văn Giá tán dương, ca ngợi và chia
sẻ rất sôi nổi thời gian qua.
Tôi
đọc bài diễn văn
của PGS TS Ngô Văn Giá trên trang
vanviet.info kèm theo lời giới thiệu rất trang trọng trước đó của BBT
vanviet. Tuy vậy sau khi đọc xong bài diễn văn này, tôi lại có một “góc
nhìn khác”. Tôi cũng tự hỏi có nên nói ra những điều ấy không? Vì một
“góc nhìn khác” của mình có khi sẽ làm nhiều người mất hứng và không
vui? (Nhất là với chính những bậc tiền bối ở vanviet.info – những người
mà từ lâu bản thân tôi rất khâm phục và kính trọng dù chưa từng gặp mặt
bất kỳ ai ngoài đời). Sau nhiều lần đắn đo, tôi nghĩ cũng cần
phải nói ra cảm xúc và suy nghĩ thật của mình vì hai lẽ sau:
Thứ
nhất,
bài
diễn văn của PGS Ngô Văn Giá nếu chỉ là phát biểu có tính nội bộ thì
không vấn đề gì. (Vì dù sao đó là liệu pháp tâm lý tích cực giúp các em
tân sinh viên lần đầu bước chân vào giảng đường đại học). Nhưng bài diễn
văn sau đó đã công bố rộng rải thì lại là một chuyện khác.
Nói khác đi, ở giác
độ văn hóa – giáo dục, bài diễn văn của PGS TS Ngô Văn Giá một khi đã
công khai với công chúng thì không còn là chuyện của cá nhân ông nữa mà
là vấn đề của xã hội.
Thế nên, ở phương diện cá nhân, bài diễn
văn của PGS TS Ngô Văn Giá trước hết đã cho tôi có thêm một cái
nhìn, một sự trải nghiệm thú vị về những vấn đề liên quan đến con người
và văn hóa trong xã hội Việt Nam hiện nay.
Thứ
hai,
tôi
coi đây như một “phép thử” cho tất cả! “Phép thử” về các quyền tự do tư
tưởng, tự do ngôn luận của con người; phép thử về tinh thần đa nguyên,
về việc tôn trọng sự khác biệt trong suy nghĩ và nhận thức… - những vấn
đề không phải đã và đang được cổ xúy và dẫn dắt bởi những người “có chữ”
trong xã hội và đất nước Việt Nam trong một vài năm trở lại đây hay
sao!?
2.
Chân thành
và nghiêm túc mà nói, trước hết phải thừa nhận bài diễn văn của PGS TS
Ngô Văn Giá xứng đáng là một bài diễn văn hay nếu so với vô số các bài
diễn văn vốn có nội dung tầm phào, nhạt nhẽo và vô vị trên khắp xứ sở
này vào những dịp khai giảng năm học mới.
Và có lẽ theo tôi cái hay nhất của bài diễn
văn là sự gợi cảm và ma mị trong từng con chữ của người viết. (Có lẽ,
PGS TS Ngô Văn Giá không chỉ là một nhà quản lý mà còn là một nhà giáo,
nhà phê bình và nhất là một nhà văn nữa. Những tư cách nghề nghiệp này
đã hỗ trợ tích cực cho tác giả bài diễn văn trong việc lập ngôn?).
Tuy nhiên, tất cả cũng chỉ có thế. Những con chữ ma mị cũng chỉ có thể
đánh lừa cảm xúc của tôi trong nhất thời. Sau khi những xúc cảm ban đầu
lắng xuống và nhanh chóng qua đi, với tôi bài diễn văn chỉ còn lại những
ngôn từ “sến súa”, thiên về sự “trình diễn” bản thân của người viết hơn
là mang đến một sự thật (nếu được thì là một giải pháp có ý nghĩa thực
tiễn) trong hoàn cảnh bát nháo của nền giáo dục nước nhà hôm nay như lời
người bạn đã nói với tôi trước đó.
Không những vậy,
bài diễn văn còn cho thấy sự tự huyễn hoặc của chính tác giả mà nếu
không khéo rất có thể sự tự huyễn hoặc ấy sẽ lây lan sang các em sinh
viên mới mon men bước vào giảng đường đại học. Và tôi đã thử dùng lý trí
để phân tích một vài vấn đề mà PGS TS Ngô Văn Giá đã phát biểu trong bài
diễn văn của mình như sau:
Đầu
tiên, cái nhan đề
“Một trường đại học sạch và giỏi”
mới nghe qua tưởng chừng rất hay nhưng hóa ra lại không phải vậy.
“Đại học sạch” làm tôi liên tưởng đến những phong trào
“thịt sạch”, “rau sạch”...
của xã hội hiện nay.
Không dừng lại ở đó,“…đại
học sạch và giỏi, hay nói chữ nghĩa một chút là lương thiện và trí tuệ”
phải hiểu thế nào đây? Có lẽ
vì người viết trau chuốt quá nên thành ra vô nghĩa, thậm chí gây hiệu
ứng ngược và phản tác dụng.
“Đại học sạch và
giỏi” có
thể hiểu là đại học “không bẩn”
và “không dở” chăng!? Tự hào
về bản thân và nơi mình công tác âu cũng là chuyện bình thường vì đó là
sự “tự ý thức” và “ăn cây nào rào cây ấy”. Nhưng có cần phải như thế
không? Có cần phải “trình diễn” như thể muốn khẳng định tất cả những kẻ
khác, nơi khác đều bị vấy bẩn chỉ có ta mới là “sạch” như thế này không?
“Cũng đã nhiều năm
nay, tôi và các đồng nghiệp của tôi cam kết cùng nhau vun đắp một môi
trường sạch về đạo lý, về tư cách làm thầy, làm nghề. Chúng tôi vẫn
thường nói với nhau, bản thân mỗi người làm nghề chữ nghĩa, lại đi dạy
học trò làm nghề viết văn làm báo, vậy nhân danh những gì để theo đuổi
nghề này, nhân danh những gì để cất tiếng nói lên sự công chính và tử tế
ở đời, để ngợi ca những điều cao quý, để phản ứng những xấu xa, ngang
trái, bất công? Vì thế, phải luôn biết trau dồi thiên lương, sự ngay
thẳng, nghĩa khí mới có đủ tư cách làm nghề chữ nghĩa. Anh có thể lay
thức được cho ai những điều cao quý khi mà chính trong anh thiếu hụt
hoặc thấp kém.”
Có
thể với các em sinh viên mới vào trường, những lời lẽ trên sẽ
được các em đón nhận mà không mảy may nghi ngờ nhưng với những người có
thừa sự trải nghiệm chắc chắn họ sẽ hoài nghi và đặt vấn đề chất vấn.
Ví như họ sẽ chất vấn, sao hôm nay PGS TS Ngô Văn Giá nói nghe xúc động
và hùng hồn quá? Nó khác xa với thái độ và cách ứng xử của ông trong “vụ
án” luận văn Thạc sĩ của cô Đỗ Thị Thoan (Nhã Thuyên) năm nào? Vì lẽ,
khi ấy trong tư cách của những người “trong cuộc”, PGS TS Ngô Văn Giá và
những đồng nghiệp của mình không hiểu sao lại rất kín tiếng và dè dặt để
rồi cuối cùng một cô gái giỏi giang như Nhã Thuyên đã bị người ta tước
bằng và buộc thôi việc?
Thậm chí khi PGS TS Ngô Văn Giá lên tiếng bằng một bài viết duy nhất thì
gần như ngay lập tức đã bị thầy Châu Minh Hùng (Chu Mộng Long) phản biện
rất quyết liệt như sau:
“Định
không viết gì nữa về vụ Nhã Thuyên cho “đúng định hướng”, nhưng sau khi
đọc bài
viết của PGS.TS. Ngô Văn Giá không
thể không nói tiếp. Với bài viết thanh minh thanh nga kiểu ấy, ai bái
phục không biết chứ tôi thì coi thường. Những lập luận công khai của
những người từng chủ trương bỏ rọ trôi sông cô gái Nhã Thuyên chẳng làm
cho ai tâm phục khẩu phục, trong khi bài viết của ông Ngô Văn Giá lại
thể hiện rõ sĩ khí Bắc Hà thời nay: cúi đầu khuất phục trước cường quyền
hơn là thẳng thắn đối thoại trên tinh thần dân chủ, bình đẳng trong học
thuật”.[ii]
Hóa ra, phải chăng khi xưa nếu PGS TS Ngô Văn Giá dám
“tử vì đạo” để bảo vệ lẽ
phải, bảo vệ chân lý, bảo vệ học trò mình tới cùng thì chắc chắn sẽ là
một tấm gương sáng ngời, có giá trị hơn gấp 1000 lần bài diễn văn với
những con chữ bóng bẩy, mĩ miều hôm nay?
Ở một phương diện khác cụ thể hơn, những người tỉnh táo sẽ lại đặt vấn
đề: trong hoàn cảnh và môi trường học thuật nói chung và việc đào tạo
ngành báo chí nói riêng ở Việt Nam hiện nay, PGS TS Ngô Văn Giá đã làm
gì và sắp tới đây sẽ làm thế nào để cụ thể hóa những điều mình nói như
một sự cam kết với các em sinh viên trước hết là trong tư cách của một
một nhà quản lý?
Chắc PGS Ngô Văn Giá cũng thừa biết rằng hiện nay, việc kiểm soát báo
chí ở Việt Nam là vô cùng nghiêm ngặt. Trên thế giới hiện chỉ có Việt
Nam và vài nước khác là không cho phép tư nhân hóa hoạt động báo chí.
Riêng về công tác giáo dục và đào tạo thì Nhà nước cũng không cho phép
những trường đại học ngoài công lập đào tạo chuyên ngành báo chí. Vì sao
như vậy? Vì mục tiêu quan trọng và duy nhất của việc đào tạo ngành báo
chí ở Việt Nam lâu nay chỉ nhằm hướng đến một vấn đề duy nhất đó là:
“tuyên truyền cho đảng và chính
quyền” trên “tinh thần” “tốt
khoe, xấu che”. Và trên thực tế việc hành nghề của đội ngũ người làm
báo chính thống nước nhà hiện nay cũng chủ yếu hướng đến nhiệm vụ duy
nhất này. Thế nên, ở Việt Nam báo chí với vai trò là một cơ quan
“quyền lực thứ tư” chỉ là câu
nói có tính mỉa mai hơn là niềm tự hào cho đội ngũ những người làm báo
chân chính.
Qua
đây, có thể nói một khi chính quyền Nhà nước chỉ xem và sử dụng báo chí
như một công cụ để “tuyên truyền”
thì tự thân nó đã
mâu thuẫn với cái sứ mạng
của những người làm báo,
mâu thuẫn cái
“quyền lực thứ tư” của báo
chí (đặc biệt là trong xu thế và bối cảnh cần sự tương tác đa chiều hiện
nay giữa người dân và chính quyền trong một quốc gia và giữa các quốc
gia với nhau).
Và
đương nhiên nó cũng rất
mâu thuẫn với lời cam kết
của PGS TS Ngô Văn Giá (trong tư cách của một người quản lý, thừa lệnh
của chính quyền Nhà nước) với các em sinh viên liên quan đến mục tiêu
của giáo dục đại học mà ông đề cập trong bài diễn văn của mình như sau:
“Mục
tiêu tổng quát của giáo dục đại học là tạo ra những con người tự do,
biết chủ động lựa chọn, theo đuổi, sáng tạo và cống hiến trên một tinh
thần nhân văn cao quý. Con người tự do ngược lại với tinh thần nô lệ, bị
lệ thuộc quá mức vào vật chất tiêu dùng, vào phương tiện thông tin, thế
giới ảo, nô lệ vào những định kiến chật hẹp, những tín điều cũ kỹ, những
thứ cản trở sự tiến bộ và khai phóng. Một tinh thần Đại học như vừa nói
ở trên, được hiểu như một vẫy gọi, một cam kết giữa tất cả thầy trò
chúng ta”.
Từ đây, liệu rằng PGS TS Ngô Văn Giá
có đủ bản lĩnh và dũng khí để nói
với các sinh viên của mình rằng, các em hãy nói, hãy viết những gì các
em nghĩ (chứ không phải người khác nghĩ); hãy nói, hãy viết về những sự
thật của xã hội và đất nước hiện nay bằng tất cả đạo đức và lương tâm
của một nhà báo, đặc biệt là về những vấn đề rất “nóng” mà người dân ai
cũng quan tâm như: mối quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc; các sự kiện
ở biển Đông, chuyện ô nhiễm môi trường ở Hà Tĩnh (Formosa), về tham
nhũng của các quan chức lãnh đạo cấp cao…?
Và liệu PGS TS Ngô Văn Giá có dám đánh
đổi chiếc ghế của mình đang ngồi để bảo vệ các sinh viên của mình nếu
các em muốn làm một nhà báo “ngay
thẳng” giống như trường hợp của nhà báo Nguyễn Đắc Kiên năm nào?
Ngoài ra, là một nhà nghiên cứu, PGS TS
Ngô Văn Giá chắc thừa biết lịch sử ra đời của báo chí nước nhà không
phải là ngày 21/6 nhưng hàng năm Nhà nước vẫn quy định và lấy ngày này
làm mốc để kỷ niệm. Trong tư cách của một nhà nghiên cứu ở một
“ngôi trường sạch và giỏi”,
liệu
PGS TS Ngô Văn Giá có
dám cất lên tiếng nói để đấu tranh đến cùng
cho học thuật và cho lẽ phải để các em sinh viên thấy rằng những điều
ông nói là trung thực và đáng tin?
3. Người làm giáo dục đương
nhiên cần phải “gieo” vào đầu thế hệ trẻ những suy nghĩ trong sáng để họ
có thêm niềm tin đối với bản thân. Nhưng thiết nghĩ tất cả phải trên cơ
sở của sự thật cuộc sống và đặc biệt là
“vai trò nêu gương” và sự trung
thực của những “người lớn” - những người đang trực và gián tiếp dẫn
dắt lớp trẻ - nếu không rất dễ trở thành lừa mị hoặc ảo tưởng! Thế nên,
dù tôn trọng quan điểm cá nhân của PGS TS Ngô Văn Giá nhưng tôi nghĩ với
bài diễn văn của mình, PGS TS Ngô Văn Giá đã vô tình gieo vào đầu các em
sinh viên những điều mà tôi tin ngay cả bản thân ông và các đồng nghiệp
vẫn còn đang lúng túng và “mắc kẹt” trong tư cách của những người trí
thức (nhà văn, nhà giáo, nhà quản lý) trong xã hội Việt Nam hôm nay.
“Học
đi đôi với hành”.
Hiệu quả xã hội của một nền giáo dục nói cho cùng cũng chỉ gói gọn trong
mấy chữ như vậy. Nhưng oái oăm thay, mấy mươi năm qua xã hội đất nước
chúng ta, về giáo dục hầu như chỉ làm mỗi việc nhồi nhét và ép buộc
người dân phải học những lý thuyết cao vời nhưng ít khi tạo điều kiện,
môi trường để họ thực hành (thực làm trong sự vui vẻ, thoải mái). Thế
nên, mọi sự cải cách giáo dục thời gian qua phải chăng cũng chỉ mới dừng
lại ở những con chữ mĩ miều, ướt át trong các bài diễn văn của người nắm
quyền lãnh đạo vì vậy mà chẳng có cuộc cải cách nào thành công? Và cuộc
cải cách hiện tại có lẽ cũng đang ở trong tình cảnh như vậy?
Ở một phương diện khác nữa, đọc bài diễn văn của PGS TS Ngô Văn Giá tôi
bỗng liên tưởng đến trường hợp GS Ngô Bảo Châu. Có thể thấy, thời gian
qua thỉnh thoảng GS Châu cũng có những phát ngôn rất “nặng ký” thể hiện
quan điểm cá nhân của ông về các vấn đề của xã hội và đất nước. Những
phát ngôn ấy có thể làm một số người “không hài lòng” nhưng điều quan
trọng là nó rất
thống nhất
với những việc làm (trong lặng lẽ, âm thầm) nhằm đóng góp công
sức, trí lực cho xã hội và đất nước của GS Châu. Nói cách khác, sự thống
nhất này ít nhiều cho thấy
thái độ và
tâm thế của một Ngô Bảo
Châu – cái
thái độ và tâm thế
cần phải có
của những trí thức chân chính và
tử tế nhưng đáng tiếc thay đây lại là “rào cản” lớn nhất của đội
ngũ trí thức trong xã hội Việt Nam hiện nay. Một khi không vượt qua được
“rào cản” này thì cái ý niệm về
“một ngôi trường đại học sạch và giỏi” cũng chỉ là sự “chém gió”,
“lên gân, lên cốt”, nói cho “sướng miệng” mà thôi.
***
4. Tôi vốn không biết PGS Ngô Văn Giá là ai. Tôi ở mút tận miền Tây xa
xôi còn PGS TS Ngô Văn Giá đang sinh sống và làm việc ở thủ đô Hà Nội.
Và như đã nói ở đầu bài viết, tôi rất đắn đo về “góc nhìn khác” này của
mình (vì tôi biết chắc chắn sẽ làm cho những người thân, bạn bè, đồng
nghiệp và đặc biệt là PGS TS Ngô Văn Giá buồn lòng). Dù vậy nhưng tôi
nghĩ, PGS TS Ngô Văn Giá sẽ đồng cảm với
tôi về ý kiến của TS Alan Phan đã từng nói khi còn sống như sau:
“Trong cuộc sống càng có nhiều góc nhìn thì càng giúp chúng ta có thêm
cơ hội đến gần sự thật và chân lý”.
Vậy nên, khi tôi nói ra suy nghĩ thật của mình về bài diễn văn của PGS
TS Ngô Văn Giá không có nghĩa là tôi thiếu tôn trọng ông. Ngược lại và
hơn thế nữa, tôi thấy cần phải gửi lời cảm ơn đến PGS TS Ngô Văn Giá. Vì
nhờ bài diễn văn của ông mà tôi có cơ hội nhìn lại mình.
Nói cách khác, một cách chân thành, tôi viết bài này trước hết cũng là
để tự răn mình trong bối cảnh
văn hóa, xã hội nước nhà hôm nay! Bởi lẽ, ai cũng biết cái môi trường
văn hóa, giáo dục nói chung ở Việt Nam hiện đang rất “bẩn” thì dù muốn
dù không một khi đã đứng trong hàng ngũ của những người làm giáo dục
cũng khó mà nói bản thân mình “sạch” cho được. Cố gắng hết sức để “giữ
mình” ít bị vấy bẩn đã là may lắm rồi.
Tôi nghĩ như thế không biết có đúng không?
Cần
Thơ, 11/10/2017
[i]
“Một trường đại học sạch và giỏi”.
Xem tại:
http://vanviet.info/van-de-hom-nay/mot-ngi-truong-dai-hoc-sach-v-gioi/
[ii]
“Viết gì nữa về vụ Nhã Thuyên?”.
Xem tại:
https://chumonglong.wordpress.com/2014/03/30/viet-gi-nua-ve-vu-nha-thuyen/
|